Chương 22: Tạm biệt em, Thiên Thần nhỏ!
Nó vội bỏ điện thoại vào lại túi rồi vòng xe lại chạy như bay đến bệnh viện. Trên đường đi không ít lần nó vượt vô số cái đèn đỏ để được đến bên em thật nhanh. Bầu trời Sài Gòn cứ âm u, cứ như là tâm trạng của nó lúc này, lo lắng, bồn chồn, thấp thỏm không yên. Tới nơi, nó đưa xe cho bác bảo vệ, lấy phiếu rồi chạy như bay lên lầu. Đứng đợi thang máy mà lòng nó cứ nhảy thình thịch, nhìn từng con số cứ thay đổi mà nó muốn tức điên lên và quyết định chạy thang bộ lên đến tầng ba. Đến trước phòng cấp cứu nó không khỏi bàng hoàng, trước mắt nó có cả gia đình em, chị Hoa, bé Linh, nhỏ My và thằng Tuân. Ai ai cũng có nét mặt buồn bã, lo lắng. Đây là lần đầu tiên nó gặp ba mẹ em, nó cẩn thận đến chào hai người:
- Con chào hai bác, xin lỗi vì con tới muộn ạ.
Bố em nhướng mắt lên nhìn nó rồi hỏi:
- Ừa, con là Kha đúng không?
- Vâng ạ.
- Không phải lỗi của con đâu, con đừng xin lỗi.
- Vâng…
Mẹ em tiếp lời:
- Con bé nó cũng mạnh mẽ lắm, hai tháng cuối cùng của nó. Nó đã làm được điều nó muốn rồi. Giờ cầu mong cho nó qua khỏi để sống tiếp.
- Thưa bác, cho con hỏi Phụng bị gì thế ạ?
- Ủa, nó chưa kể cho con nghe à?
- Chưa ạ!.
- Con bé thiệt tình thật. Nó bị ung thư máu cháu ạ, chỉ còn sống được vài tháng nữa thôi. Khi nó gặp cháu thì nó chỉ còn sống được khoảng hai tháng mà thôi.
- Vâng.
Nghe câu nói đấy như sét đánh ngang tai. Nó bần thần ngồi phịch xuống chiếc ghế đá, tay vò mái tóc mà không nói nên lời. Mẹ em khi nói đến đây cũng nước mắt lăn dài trên gò má, bố em cũng mím môi thật chặt để kiềm lại những giọt lệ đang muốn rơi. Ánh đèn đỏ cứ sáng lên mà làm những con người ngoài này phải chờ đợi. Chờ đợi một điều thần kì nào đó đến với em. Nó thầm cầu ước cho em qua cơn nguy kịch, cho em mạnh mẽ để sống tiếp, để nó nói với em những điều nó muốn nói, để nó cho em những ngày tháng được yêu thật sự chứ không phải là hai tháng đấy. Nó muốn nói với em rất nhiều điều, chỉ cần em mạnh mẽ vượt qua thì tất cả mọi chuyện sẽ thành sự thật thôi.
Bé Linh ngồi kế bên nó, nhẹ nhàng nói:
- Chị Phụng sẽ không sao đâu anh.
- Ờ, em ấy sẽ không sao.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như đang thử thách lòng kiên nhẫn của tất cả mọi người. Bất chợt ánh đèn đỏ chuyển sang màu xanh và cánh cửa cũng từ từ mở ra. Tất cả mọi người ai cũng đứng dậy mà tới hỏi người bác sĩ vừa mới bước ra:
- Con tui có sao không bác sĩ.
- Chúng tui đã cố gắng hết sức, mọi người tranh thủ nốt thời gian còn lại. Chúng tui rất tiếc phải nói điều này.
Người bác sĩ lắc đầu buồn bã bước đi, để lại phía sau là mẹ em đã suy sụp hoàn toàn, dàn dụa nước mắt và gần như ngất đi. Nó lao vội vào phòng bệnh, trên giường, em đang yếu ớt thở bằng ống ô-xy, nó nắm đôi tay nhỏ nhắn của em, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của em đang nhợt nhạt. Nó nhìn em mà nước mắt cũng muốn lăn dài, ước gì nó có thể san sẻ bớt một nỗi đau nho nhỏ trong em, để em lại tiếp tục bên cạnh nó, để em tiếp tục sống với mọi người.
Chỉ mới xa nhau bốn ngày nhưng giờ trong em khác quá. Vẻ xinh xắn, kiều diễm kia đã phai tàn, giờ đây chỉ còn vẻ mêt mỏi, tiều tụy trên khuôn mặt em, căn bệnh quái ác mà em đã giấu nó, đã biến em từ một cô gái xinh đẹp trở nên như thế này. Em mở mắt ra nhìn nó, khóe mắt em chảy những giọt nước mắt. Nó đặt tay em lên mặt nó, em nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nó rồi nhìn xung quanh mọi người. Em từ từ nhắm mắt lại, chìm vào một giấc ngủ dài mà không bao giờ tỉnh lại. Bàn tay em trong tay nó đã buông lỏng. Máy đo nhịp tim đã trở về với con số 0 và một đường thẳng dài.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nó đã khóc. Nó ôm chặt lấy em mà khóc lên. Nó khóc trước mặt mọi người, nó khóc cho nỗi đau mà em phải chịu hàng ngày, hàng tháng, nó khóc cho người con gái mà nó yêu giờ đây đã rời xa nó. Sao ông trời lại luôn muốn lấy đi những thứ của nó. Lấy đi một tình yêu mà nó luôn mơ. Lại làm cho con tim nó thêm đau khổ mà thôi. Tại sao?
Bé Linh đến bên nó, vòng tay ôm nó thật chặt. Rồi dắt nó ra khỏi phòng bệnh để cho ba mẹ em nói những lời cuối cùng với em trước khi xin phép đưa em về an táng. Nó biết bây giờ em không thể nghe, cũng không thể nói chuyện. Nó ngồi ngoài băng ghế đá, bên cạnh là bé Linh và chị Hoa. Thằng Tuân đến trước mặt nó, đặt tay lên vai:
- Ê Kha, tao hiểu tình cảnh bây giờ của mày, nhưng giờ đây cũng không ai muốn như thế này cả, nếu mày yêu con Phụng thật lòng thì đừng có làm cái bản mặt ủ rũ ấy, tao biết nhỏ cũng không muốn thấy mày vì nhỏ mà như thế này.
- Ờ, tao biết chứ.
- Tao với My về trước, mày cũng nên về nghỉ ngơi đi.
- Ờ tao biết rồi.
- Ừ.
- À mà anh Kha, nhỏ Phụng có gửi em bức thư, bảo em đưa lại cho anh.
- Ờ, cảm ơn em.
Nó cầm bức thư em đưa cho nó môi mím chặt lại. Nó không muốn cái sự thật này diễn ra, nó ao ước mọi việc từ sáng đến giờ chỉ là mơ, chỉ là ác mộng. Để khi nó tỉnh giấc thì tất cả vẫn vẹn nguyên, em vẫn còn bên nó, em vẫn sẽ vui đùa cùng nó…
Ba mẹ em đứng trước mặt nó, nó nhìn hai bác rồi cúi mặt xuống. Bác trai ngồi kế bên nó mà nói:
- Con Phụng nó đi rồi, con cũng đừng buồn nữa. Kiếp này nó gặp được cháu thì nó đã hạnh phúc rồi.
- Vâng ạ!
- Lúc đầu nghe con bé nói rằng có người quen nó thì bác cũng mừng lắm nhưng cũng lo. Lo vì lỡ gặp những thằng như trước kia thì không ổn, sau khi nghe con bé kể về con thì bác cũng yên tâm phần nào. Bác cảm ơn con đã chăm sóc con gái bác trong suốt hai tháng qua.
- Dạ không, con mới là người phải cảm ơn hai bác. Cảm ơn hai bác đã mang Phụng đến bên con.
- Ừa, thôi bác phải xuống dưới bệnh viện lo thủ tục. Con cũng về nghỉ đi cho khỏe.
- Vâng ạ, con chào bác.
- Ừa. Có dịp thì gặp nhau nói chuyện được không Kha?
- Dạ được ạ!
Nó đứng lặng im bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn em qua tấm kính của căn phòng. Em vẫn nằm đó, tuy gần nhưng xa. Nó không biết vì sao ông trời lại trêu đùa với cuộc đời nó như vậy. Khi cho nó tình yêu thì luôn lấy đi nó gấp đôi cái tình yêu đó. Có phải ông trời đang ghen ghét với nó?
Phóng xe về những một gã điên, nó chiếc cửa ngăn cách căn phòng, thổn thức một mình. Ban đêm, mặc cho bé Linh và chị Hoa gọi nó ra ăn cơm, lo lắng cho nó, hỏi han nó nhưng đáp lại mọi người chỉ là tiếng im lặng. Nó ngoái nhìn xuống lòng lề đường, nhìn những ánh đèn lấp lánh đang cố tỏ sáng trong đêm khuya. Nó chợt nhớ em, có phải em cũng đã từ cố gắng để chống lại căn bệnh trong người mà không hề cho nó hay biết. Em cố gắng cười, em cố tạo niềm vui để cho nó cười, để nó không lo lắng về em.
“Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc em thì đột nhiên nó nhận ra trên tay nó có nhiều sợi tóc sợi rụng. Nó ngỡ ngàng nhìn em thì chợt nhận ra em cũng đang tái mặt khi nhìn tay nó. Rồi em khẽ thở dài buồn bã rồi ôm lấy nó khóc òa lên.
- Huhu, giờ em không biết xài dầu gội gì nữa anh ơi, xài loại nào tóc em cũng rụng hết anh ạ?”
Nó chợt nhớ lại, đáng lẽ lúc đó nó phải nhận ra những biểu hiện kì lạ của em lúc đó. Tại sao nó lại quên, tại sao nó lại không quan tâm đến điều đó. Đó cũng là lần duy nhất nói lên bệnh tình của em mà nó phát hiện ra. Nó cười, nó cười như một gã điên, cười có chính sự ngu ngốc, sự vô tâm của bản thân. Để rồi trong nụ cười có những giọt nước mắt.
Không gian yên tĩnh của trời khuya vẫn đáng sợ, lâu lâu những tiếng xe chạy vụt qua để lại tiếng hụt hẫn, khó chịu cho những người vô tình nghe. Cái không gian này nó có thể nghe được cả nhịp đập trong tim nó. Tim nó giờ không còn đau nhưng nỗi đau ấy đã truyền vào trong tâm trí nó, truyền vào những ký ức của nó và em. Để mỗi khi nó nhớ lại là nỗi đau tự tìm đến nó, thật xót thương.
Nỗi nhớ cứ len lỏi trong từng hơi thở, trong từng cử chỉ của nó. Ngồi trên bãi cỏ ngày nào có bóng dáng em bên cạnh nhưng giờ chỉ còn một thân, một mình. Vẫn cơn gió thổi rì rào lướt nhẹ trên mặt nước, vẫn là bầu trời da cam đượm buồn, vẫn là tiếng tàu bè chạy qua, chạy lại, vẫn là tiếng những con sóng xô vào bờ một cách chậm rãi. Mọi thứ vẫn vậy, không gian, thời gian vẫn vậy. Chỉ có tình cảnh người giờ đây đã đổi khác, cảnh vẫn thế, chỉ có con người luôn thay đổi, con người thay đổi đến chóng mặt. Chỉ vài ngày trước đây, vẫn còn bên nhau, vẫn còn ngồi đây trò chuyện, thưởng thức món kem mà em thích và vẫn tay trong tay trao những nụ hôn. Để rồi bây giờ, đối mặt với hiện tại thảm khóc này, thật đau khổ. Nó muốn trốn tránh cái hiện tại này, nó muốn được chìm lại những ký ức có nó và em trên những hình ảnh của Sài Gòn – thành phố mà nó gặp em. Sẽ chẳng bao giờ nó hết yêu em và cũng chẳng bao giờ nó hết yêu Sài Gòn. Vì Sài Gòn đã mang em đến bên cạnh nó, đã chứng kiến nó hạnh phúc bên nhau và cũng chứng kiến em cùng nó chia xa.
Tình yêu là một diễn biến liên tục của một bộ phim cuộc đời, trong đó người yêu nhau sẽ là diễn viên, còn kịch bản và đạo diễn sẽ là của cuộc đời. Khi đạo diễn muốn diễn viên yêu nhau thì họ sẽ yêu nhau, muốn họ xa rời thì buộc họ có yêu nhau cũng phải xa rời. Tình yêu như những khoảnh khắc nhẹ bay, lơ lửng trong không trung tưởng chừng như là hư vô, thực tại xen lẫn với quá khứ để tìm kiếm một tình yêu trong một cuộc đời.
Nó từ từ lật lá thư của em, nhìn những dòng chữ nghiêng nghiêng cùng những giọt máu vẫn còn hồng trên trang giấy.
“Ngày… tháng… năm”
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 23
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...