Chương 14: Và ta đã yêu.
Sáng sớm tinh mơ, tiếng chuông báo thức tiếng gà gáy độc nhất vô nhị của bé Linh vang lên inh ỏi làm cả phòng buộc phải thức dậy nếu không muốn bị tra tấn lỗ tai một cách tàn nhẫn. Nó mở cánh cửa lan can cho những cơn gió ban mai thổi vào nhẹ nhẹ. Bên dưới, tiếng xe qua lại đều đều như một bức tranh thường ngày tại Sài Gòn.
Nếu là như mọi ngày thì nó sẽ xuống nhà mà ăn sáng cùng mọi người nhưng ngày hôm nay thì có lẽ phải khác. Nó phải chạy xuống Quận 7 mà chở nhỏ, vừa tới nhà nhỏ thì đã thấy nhỏ ngồi trước nhà, cái mặt chù ụ. Hình như nghe tiếng thắng xe của nó thì nhỏ ngước mặt lên, trông gương mặt xinh đẹp ấy vẫn còn vẻ ngái ngủ làm nó mắc cười nhưng vẫn cố làm ra mặt tỉnh, tỏ vẻ không nhìn thấy gì.
- Bắt đền anh đấy, qua trễ quá à. Biết em ngồi đây gần nửa tiếng rồi không. – Nhỏ đấm thùm thụp vào lưng nó mà nhõng nhẽo.
Nó cứ tưởng nhỏ đanh đá ấy thế mà cũng nhõng nhẽo dễ thương dễ sợ luôn.
- Rồi rồi, để anh bồi thường cho buổi ăn sáng nhé.
- Vâng.
Tiền sinh viên, lương vài ba đồng thì nó cũng không dám ăn sang ở mấy tiệm lớn, chỉ dám đèo em vào một tiệm bình dân gần tiệm nhưng đặc biệt chỗ này rất ngon. Kêu hai tô phở đặc biệt rồi thưởng thức, trước khi ăn thì nhỏ lúc nào cũng bắt nó nào là thêm giá, lặt rau, bỏ tương vào rồi lau muỗng đũa… đúng là tiểu thư có khác, nó phải chăm sóc từ chút một rồi. Trong khi nó ăn cho kịp giờ làm thì nhỏ ăn như mèo vậy, nó đã xử hết gần nửa tô mà nhỏ vẫn còn nguyên tô chỉ mới mất vài cọng hủ tiếu.
- Sao em không ăn nhanh đi, gần tới giờ làm rồi.
- Hi, quên mất, nãy giờ lo ngắm anh.
- Trời.
- Ăn phụ em nhé, nhiều quá sợ mập lắm.
- Uầy, anh thấy có da có thịt chút mới xinh chứ.
- Thôi, em vậy là chuẩn rồi.
- Ừa ừa thì chuẩn.
Nhỏ bỏ qua cho nó gần như nửa tô rồi mới bắt đầu ăn. Sau bữa ăn sáng thì nó xác định một điều rằng trưa nay có nhiều khả năng sẽ không ăn trưa vì lượng thức ăn đã quá tải. Bây giờ mỗi khi được ở riêng với nó thì nhỏ luôn ôm chặt lấy nó, luôn nhõng nhẽo làm nũng với nó nhưng khi có người thì nhỏ lại trở về vẻ một cô tiểu thư kiêu kì riết rồi nó cũng không biết phải ứng xử như thế nào với nhỏ luôn. Con gái rắc rối dễ sợ.
Tất bật chạy đi giao hàng, rồi lại về tiệm phục vụ. Không hiểu sao hôm nay lượng khách nhiều gấp mấy lần những ngày trước, điều đặc biệt là rất nhiều thiếu gia, tiểu thư tới cái tiệm nhỏ này. Tuy tiệm nhỏ nhưng chất lượng có khi hơn mấy tiệm lớn ấy chứ, ai đã vào một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai vì bánh bé Linh làm là ngon tuyệt hảo.
Giờ nghĩ trưa, nó đang loay hoay đặt những chậu hoa mới được giao vào vị trí mà chị Hoa đã định sẵn thì nhỏ chạy tới mà kéo tay nó :
- Anh !. Vào ăn cơm nè.
- Ừa, đợi anh chút.
- Hihi, vâng.
- Làm gì mà vui vậy.
- Tại em làm món anh thích.
- Ừa.
Nó đi cùng nhỏ vào bàn ăn, bé Linh mỉm cười xới cơm ra cho nó còn chị Hoa thì đã bắt đầu thưởng thức những món ăn do em nấu. Nó bắt đầu thưởng thức món trứng chiên lạp xưởng. Hình như hôm nay em được nâng cao tay nghề nên món này phải gọi là ngon tuyệt, nó ăn liên tục bốn chén trong nụ cười vui vẻ của nhỏ.
Tối đến, nó bị em bắt cóc để đi lựa đồ với một lí do có phần hơi hơi lãng là không thích style của nó đang mặc. Từ nhỏ đến lớn thì mẹ nó cho nó mặc gì thì nó mặc đó thôi chứ đâu dám đòi hỏi. Quần đùi – áo thun, quần jean – áo thun thôi chứ nó có bao giờ tơ tưởng đến mấy thứ quần áo đắt tiền đâu, nhiều lúc chị Hoa cũng bắt nó đi mua đồ khác nhưng nó chỉ cười trừ rồi chui ra ngoài đường mà hóng gió. Đến ngày hôm nay thì nó không thể trốn với em được nên đành phải lê lết cái thân tàn ma dại này mà đi thôi. Nhưng may cho nó rằng em còn rủ nhỏ My cùng thằng Tuân đi theo nên nó cũng có người mà chém gió.
- Tao bảo mày rồi, cứ mua đồ khác có gì tao trả à lo. Hôm nay đi mua với con gái thì coi như xong mày rồi. – Thằng Tuân thở dài ngao ngán.
- Haizz… tao ăn bận vậy cũng được rồi. Tao sao cũng được miễn là không khoe ba sườn cho toàn dân là được rồi.
- Bó tay mày luôn. Hèn gì mày ra đường người ta cứ nhìn mãi. Áo mày lúc nào cũng có ba bốn lỗ là ít.
- Kệ tao mày, tao không như mày.
Không hiểu sao nó giận thằng bạn. Thực tế thì nó nghèo thiệt, quần áo thì cũng đủ mặc nhưng toàn là đồ cũ của mẹ nó mua cho vào những ngày đầu tiên đặt chân lên đất Sài Gòn, vì cái thân hình mỏng cơm của nó nên dù có trải qua ba năm nhưng những cái áo đó nó vẫn mặc vừa nhưng cũng bị tàn tạ theo năm tháng bởi những con vật trong nhà.
- Ế, giỡn chút mà giận hả.
- Hơi đâu giận mày.
- Hehe. Ủa mà hai nàng đâu rồi.
- Mày hỏi tao thì tao hỏi ai. Mới vào thì đã chạy đâu rồi.
- Ừa, tao hỏi thật mày nhé Kha.
- Gì ?.
- Mày quen nhỏ Phụng là tình yêu cho sự thương hại à ?.
- Sao mày nghĩ thế ?.
- Cũng không biết nữa, trong đầu tao cứ thắc mắc mãi chuyện này.
- Tao không thương hại nhỏ, nhưng tao có thể chắc rằng, tao yêu em ấy, dù chỉ là một chút.
- Ừa tao hiểu rồi. Mà khi yêu mày cũng biết như thế nào là đủ ột tình yêu chứ…
- Ừa, mà có chuyện gì sao.
- Không, mày đừng nghĩ nhiều, ráng mà cho nhỏ Phụng hành phúc đi, trước khi mày nuối tiếc.
- Mày nói gì ghê vậy.
- À thì tao đó giờ khùng khùng mà… haha.
- Tao thua mày luôn.
Nó thừa biết thằng bạn mình, những câu nói bân quơ của thằng Tuân luôn có hàm ý dự báo nó một việc gì đó. Nhưng hiện giờ nó đã quyết định yêu em thì chuyện cho em sự hạnh phúc là trách nhiệm của nó, dĩ nhiên là vậy. Nó biết khi buông tay một người con gái như em sẽ nuối tiếc nhưng trong đời nó thì nó chưa buông tay một người con gái nào cả mà chỉ có ngược lại mà thôi.
Ngồi tán dốc với thằng Tuân khoảng nửa tiếng thì hai cô nàng kia cũng quay lại, trên tay em và nhỏ My là hàng đống đồ cho nó. Và em bắt nó thử hết tất cả những bộ đồ mà em lựa, vì cái dáng nó cao cộng với không quá mập cũng không quá ốm nên mặc bộ nào cũng đẹp. Vừa bước ra khỏi phòng thay đồ thì em mỉm cười tươi.
- Chà, nhìn đẹp trai quá trời luôn. – Nhỏ My xuýt xoa.
- Bạn trai tao mà. – Em tự hào.
- Haizz… mày mặc đồ hai lúa thì không biết bao nhiêu em trong trường muốn chết vì mày rồi, giờ như vậy thì mày muốn mấy em đó sống sao đây thằng quỷ.
- Ế ế, chơi không đốt nhà bạn nha.
- Hê hê !.
Trong lúc này mà em ngây ngô hỏi thằng Tuân :
- Ủa, ảnh trong trường nhiều người theo lắm hả anh ?.
Như cá gặp nước, thằng Tuân hớn hở khoe chiến tích huy hoàng của nó với mấy nhỏ bạn trong khóa. Chuyện cũng không có gì nghiêm trọng, chủ yếu là có đến mấy chục đứa con gái theo nó nhưng nó cũng không có để ý gì mấy, cứ lạnh lùng thì vô tình lại đốn ngã thêm hàng chục trái tim của mấy thiếu nữ trong trường.
Nghe thằng Tuân nói thì em cứ liếc liếc nó, làm cho nó thấy sát khí xung quanh đang dần được em nâng lên đến mức báo động. Chỉ cần thêm một tác động nhỏ thì em có thể làm nó thành bảy món. Thằng Tuân định huyên thuyên thêm một vài câu chuyện chém gió thì may mà được nhỏ My bụm miệng bằng một cái dậm chân. Đáng đời thằng bạn thân, đúng là tất cả học sinh, sinh viên trên đất nước Việt luôn nói một câu hoàn toàn đúng đó là không ai khốn nạn bằng thằng bạn thân.
Trên đường về thì nhỏ My nảy ra ý kiến là đi ăn ốc, vì là chuyên gia ăn uống đường phố nên nhỏ My chọn nhanh vào một quán ở gần quận 6, không biết chỗ này có ngon không nhưng xe dựng kín cả hai bên lề đường của quán và trong quán đông nghịt người. Nó cùng thằng Tuân cố chen vào để gửi xe trong khi anh gửi xe cười ái ngại vì chỉ có thể giúp xê những chiếc xe kia ra để có đủ hai chỗ trống.
Khi nó cùng thằng Tuân bước vào thì cả hai cùng há hốc mà kinh ngạc, trên bàn ăn của em cùng nhỏ My đang ngồi đang đầy những món ốc. Nó với thằng Tuân cùng nhìn nhau rồi lắc đầu cười trừ. Trong khi hai thằng con trai đang nâng bia mà uống cho khuây khỏa thì bên chiến tuyến của hai nàng vẫn đang tích cực mà dọn mồi của hai thằng bợm nhậu.
Sau khi cơm no rượu say rồi thì nó đèo em về, còn thằng Tuân cũng đưa nhỏ My về. Vì hai cô nàng này ở cùng quận nên cũng đỡ một chút, thằng Tuân bảo nó chờ về chung, rồi kéo ga đưa nhỏ My về. Nhà nhỏ My chỉ cách nhà em hai dãy phố nên cũng không xa lắm.
- Ngày mai mặc đồ em mua đó nghe chưa.
- Haizz… tự nhưng mua một đống đồ thế này. Nhiêu đây ngang bằng số đồ cũ của anh ở nhà luôn đó.
- Hihi, thì em mua thay cho đồ cũ của anh luôn mà.
- Ừa ừa… tốn kém quá em ạ, đồ đó anh còn dùng được mà.
- Thôi không sao đâu mà. Mai anh đem hết đồ cũ của anh cho em luôn nhé.
- Ủa, để làm gì.
- Hi, để em đưa ấy trại trẻ mồ côi hay là trẻ em khuyết tật ấy mà. Nha anh !.
- Ừa, anh biết rồi.
Nó mỉm cười, có lẽ nó đã hiểu thêm về em một phần nào đó. Em là một cô gái tốt, nó chỉ biết như thế. Có lẽ sau này có khi em cũng là một người vợ hiền ấy chứ.
- Thôi anh ngủ ngon.
- Ừa, em ngủ ngon.
Thằng Tuân chạy ngang qua rồi đi cùng nó về. Trên đường đi thằng Tuân thì cứ đèn đỏ mãi, đến nỗi thằng Tuân phải hóa khùng mà đếm từng cái đèn đỏ, từng cái đèn xanh. Mà nó cũng không biết Sài Gòn bao nhiêu đèn đỏ nhỉ ?.
“Bé hay rộng hay lớn, cuối cùng chỉ là một thành phố…
Và ta loay hoay giữa những cô đơn riêng mình…
Sài Gòn có tất cả bao nhiêu ngã tư đường…
Bao nhiêu lần giao thông và bao nhiêu lần đèn đỏ…”
Trích : Sài Gòn bao nhiêu đèn đỏ – Phạm Hồng Phước.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 15
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...