Chương 12: Thử yêu.
Nó cùng bé Linh ngồi trước cửa phỏng vấn những người xin thử việc, nó cảm thấy uể oải vì sáng giờ chỉ toàn là con gái đến tiệm để xin vào làm. Tiêu chí của chị Hoa là tuyển thêm hai nhân viên nhưng một người đã được chị đặt cách vào thẳng vòng chung kết là nhỏ Phụng hoàng. Hiện giờ nhỏ đang rất tươi tỉnh và vui vẻ phục vụ bên trong quầy bánh. Đôi khi nó cũng nghe được nhỏ đang hát khe khẽ mỗi khi lại gần chỗ nó.
Nhiều lúc thì nó cũng chấm được vài cô với tiêu chí riêng của nó là đẹp, nói chuyện có duyên nhưng tất cả đều bị bé Linh gạt đi không thương tiếc. Đôi khi nó cũng muốn ôm mặt mà réo gọi tên trời.
- Em cứ khó tính vậy thì ai mới có thể được nhận vào.
- Anh này lạ à nha, em phải khắc khe theo lời chị Hoa thì khi làm việc mới làm việc hiệu quả được chứ.
- Anh thấy nhiều cô cũng được mà.
- Này nhen, em cũng xinh mà anh cứ thích nhìn mấy cô khác mà không nhìn em nhỉ,
- Uầy.
- Hihi, em đùa thôi. Vì em cảm thấy họ không có thật sự yêu công việc nên em không chọn thôi.
- Sao em biết họ không yêu nghề.
- Em có cảm giác như vậy.
- Trời.
- Hihi.
Đến giữa trưa khi tất cả mọi người đến phỏng vấn đều bị loại thì nó mới đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi rồi vào ăn cơm, bé Linh cũng thở dài mà đi theo nó. Ngồi trước bàn cơm chờ đợi từng món ăn được bày ra. Buổi trưa cũng chỉ đơn giản là ba món canh, xào, mặn mà thôi nhưng nhìn buổi cơm hôm nay thì có cảm giác ngon với cách trang trí món ăn khá là đẹp.
Khi chị Hoa với nhỏ ngồi vào bàn thì bé Linh cũng xới cơm ra ọi người. Nó bắt đầu thưởng thức món thịt gà viên chiên. Viên thịt gà được xây ra rồi vò lại thành viên được chiên vàng lên trong rất đẹp, cắn vào một miếng thì độ giòn của bột tan ngay trong miệng và để lại một vị mặn đến không ngờ. Nó nhăn mặt cố nuốt viên thịt gà rồi cầm ngay ly nước mà uống nhanh, rồi thở phào. Nhìn thấy phản ứng đó của nó thì bé Linh lo lắng:
- Sao vậy anh?.
Nhỏ chen vào:
- Sao vậy, món ăn tui nấu ngon quá hả?.
À à, thì ra đầu bếp của ngày hôm nay đã được tìm thấy, nó cứ tưởng hôm nay chị Hoa té muối vào thì ai ngờ rằng…
- Cái này cô nấu hả?. – Nó nhăn mặt hỏi?.
Nhỏ vui vẻ gật đầu liên tục tỏ ra thích thú và đầy tự hào:
- Ngon không anh?.
- Ừa ngon lắm, mọi người cùng ăn đi. – Nó nói với vẻ mặt nham hiểm.
Chị Hoa và bé Linh bắt đầu ăn, chỉ sau một vài giây ngắn ngủi sau khi chị Hoa ăn một miếng gà viên thì liên chạy vào WC, còn bé Linh gấp món trứng chiên bỏ miệng thì rất nhanh phải cầm lấy ly nước.
- Trời đất, sao món ăn mặn vậy?. – Chị Hoa nhăn mặt nói.
- Ủa có hả chị, em nhớ vừa ăn lắm mà. – Nhỏ nói rồi gắp một miếng ăn thử.
Cả ba người đều im lặng mà nhìn sắc mặt của nhỏ thay đổi từ nhăn mặt rồi từ từ dãn ra sau khi đã ráng nuốt.
- Em thấy nó ngon mà. – Nhỏ ngượng cười nói.
- …
Thấy mắt nhỏ buồn buồn thì nó cũng không nói gì mà cố gắng ăn cho đầy bụng hai chén cơm rồi ra ghế nghỉ ngơi. Coi tivi một lúc thì bé Linh cũng ngồi kế bên nó mà xem. Một lúc nữa thì nhỏ cũng ngồi bên nó, tình hình hiện giờ là nó đang phải chịu là một miếng chả lụa bị kẹp giữa hai ổ bánh mì.
- Nè, anh thấy tui làm việc tốt chứ.
- Cũng không biết, sáng giờ ngồi ngoài trước mà.
- Èo, làm sáng giờ tưởng anh nhìn.
- Ừ.
Hình như nhỏ có phần cảm thấy ê mặt khi có phần ảo tưởng sức mạnh của mình. Kế bên nó bé Linh đang cười khúc khích.
Ăn xong, được thư giản bởi chiếc máy lạnh cùng với những bộ phim hành động và sự phục vụ đồ ăn tráng miệng từ bé Linh quả là tuyệt vời. Bé Linh gọt những miếng táo rồi đút cho nó ăn luôn, đôi lúc cũng sợ nhỏ ghen vì nhỏ cũng đã nói sẽ làm nó yêu nhỏ mà nhưng dù sao cũng kệ, chứ cái màn đút nhau ăn của nó với bé Linh cứ xảy ra liên tục và đều đặn có sao đâu. Được một lúc thì nó bắt đầu buồn ngủ, duỗi hai chân thẳng ra rồi nhắm mắt chìm vào niềm yên tĩnh mặc cho hai cô nàng đang nói chuyện với nhau.
- Anh ơi, anh dậy đi, đừng ngủ nữa. – Tiếng nói ngọt ngào bên tai nó nghe ôi xao xuyến. Cứ tưởng nào tiên nào gọi nó ở chốn bồng lai chứ.
Nó từ từ mở mắt ra thì thấy thiên thần đang đứng trước mặt nó, mỉm cười thật tươi và thiên thần ấy không ai khác đó là nhỏ.
- Có chuyện gì vậy?.
- Anh chở em đi dạo chút nhé.
Cảm thấy lạ lạ trước cách xưng hô của nhỏ, trước giờ toàn là anh – tui tự nhưng hôm nay kêu anh xưng em ngọt ngào dễ sợ. Nó cũng chẳng thắc mắc gì nhiều, cũng lấy xe nhỏ mà chở nhỏ đi vòng vòng một chút, nhỏ yêu cầu đến một công viên nào đó thì nó chạy ra cái công viên ở ven sông Sài Gòn.
Chống tó xe, nhỏ vội đi xuống bãi cỏ, rồi đứng nhìn sông Sài Gòn đang lênh đênh cùng gió. Nó không biết nhỏ đang nghĩ gì và tính làm gì nữa, tự nhưng phá giấc ngủ của nó rồi bắt nó đèo đi dạo phố, thoạt đầu nó cũng cảm thấy khó chịu nhưng suốt đường đi nhỏ chỉ ngồi im vào vòng tay ôm nó. Và giờ nó bắt đầu cảm thấy lo lắng cho nhỏ, một cô tiểu thư lại yêu một thằng sinh viên như nó, giống như một câu chuyện cổ tích giữa thời kì hiện đại vậy. Tuy chỉ mới vài ngày mà nhỏ nói câu ấy nhưng nó bắt đầu cảm nhận tình cảm của nhỏ dành cho nó, dần hiểu được tình cảm của nhỏ dành cho nó không phải là một trò chơi để vui. Chẳng một cô gái nào lại rảnh thời gian đi kiếm một việc làm để kiếm thêm thu nhập trong khi tiền thì xài không biết làm sao để hết như nhỏ. Một cô tiểu thư lại chịu gò mình làm phục vụ để được bên cạnh nó, được nhìn thấy nó mỗi ngày. Nó đôi lúc không hiểu, hay đúng ra là nó cố tình không hiểu, nó sợ cảm giác khi yêu lấy một ai đó. Nó sợ cảm giác ấy, nó sợ sẽ làm đau khổ người nó yêu vì nó chỉ có hai bàn tay trắng.
Nhỏ quan tâm nó, luôn rủ nó từ ăn sáng đến ăn trưa mặc dù hai bữa đó nhỏ thừa biết rằng nó sẽ ăn ở tiệm, chỉ thỉnh thoảng đến tối thì nhỏ bắt nó đi vòng vòng trong thành phố rồi kết thúc bằng những hộp kem trong đêm. Và rồi nó cũng chợt nhận ra rằng con tim nó đang từ từ rộng cửa chào đón tình cảm của nhỏ.
Nó nhìn nhỏ, gương mặt xinh đẹp dưới ánh nắng của chiều tà, cùng những cơn gió thổi tung bay mái tóc đen.
- Có chuyện gì vậy?.
- Bầu trời rộng lớn quá phải không anh.
- Hôm nay nói gì lạ vậy?.
- Hi, em cũng không biết nữa. Em cảm thấy mình thật sự ngu ngốc khi cố tìm kiếm một tình yêu, và mong chờ tình yêu đó từ anh. Một người có thể được coi là không biết yêu.
- …
- Dù như vậy em cũng không bỏ cuộc đâu, nếu em dễ dàng bỏ cuộc vậy thì tình cảm của em danh cho anh vẫn chưa đủ lớn để gọi là tình yêu phải không anh?. Em biết em là một cô tiểu thư ương ngạnh, khó tính, có đôi chút kiêu kì và chưa lần nào xuống bếp, em không giỏi nấu ăn, em không giỏi quan tâm một ai đó, em cũng không giỏi để làm anh yêu em. Em biết hết những điều đó, nhưng em vẫn cố gắng, và vẫn mong một ngày nào đó anh yêu em.
- Ừa, thôi nín đi, đừng khóc nữa.
Nó lau nhẹ những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ, nó không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến như vậy. Giờ đây nó mới phát hiện rằng đôi bàn tay nhỏ có một vài vết đứt ở ngón tay, và một vài vết bỏng. Nhỏ không biết nấu ăn nhưng vẫn cố gắng làm những món ăn cho nó, đối với người không giỏi nấu ăn mà có thể làm ăn những món ăn đó thì đã giỏi lắm rồi. Nhỏ nín khóc, rồi ngước mặt lên nhìn nó. Đôi mắt long lanh vẫn còn vương những giọt lệ buồn.
- Tại sao em lại yêu một người như anh.
- Vì ở bên anh luôn cho em cảm giác bình yên, và mỗi lần nhìn thấy anh em cảm thấy trong lòng mình ấm áp.
Những cơn gió thổi vi vu làm những lời nói ấy vang xa trong khoảng không, nhỏ ngả đầu vào vai nó im lặng nhìn bầu trời đang có những áng mây trôi lững lờ. Những chiếc thuyền cứ chạy qua chạy lại như những dòng suy nghĩ của nó dành cho nhỏ vẫn đang chạy qua chạy lại trong đầu nó.
- Anh đang nghĩ gì đó?.
- Ờ, không gì.
- Thật không?.
- Không thật mà cũng thật.
- Ừa, vậy anh đang nghĩ gì vậy.
Nó im lặng vì lòng nó giờ đây đang rối bời, nó không biết nó có thể yêu nhỏ hay không?. Nó sợ nếu nó yêu nhỏ, cái tình cảm chỉ mới chớm nở đối với nhỏ sẽ làm nhỏ đau. Nó không muốn nhỏ phải đau buồn vì nó. Nó nghĩ thật nhiều nhưng không biết phải nói sao với nhỏ.
- Sao anh lại không để ý tới em vậy chứ, em là một tiểu thư xinh đẹp nhiều người theo đuổi, bao người mê tại sao chỉ riêng anh lại dửng dưng vậy. Anh có biết mỗi lần như vậy em cảm thấy rất ghét anh không, nhưng càng ghét em lại càng thấy yêu anh.
- Vì anh sợ, nếu yêu em. Thì sẽ có lúc anh sẽ làm em đau khổ. Vì tình cảm trong anh vẫn chưa thật sự và có lẽ không đáng để em yêu…
Nhỏ đặt ngón tay lên môi nó ý bảo nó đừng nói thêm một lời nào cả.
- Em hiểu. Nhưng em tin em sẽ không nhìn lầm người. Em tin tình cảm của em dành cho anh hoàn toàn đúng. Em muốn được yêu, nếu anh cảm thấy tình cảm của anh chưa đủ thì hãy yêu em chỉ ba tháng mà thôi. Em chỉ cần anh yêu em trong ba tháng, nếu lúc đó tình cảm của anh vẫn như vậy thì em sẽ rời xa anh.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 13
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...