Sài Gòn, Sau Ngày Mưa

Chương 1: Nắng ấm Sài Gòn.
Sài Gòn vào những buổi sáng ban mai luôn rộn rã và nhộn nhịp. Tiếng xe chạy qua lại dưới ánh nắng sớm, tiếng kèn xe “bim bim” vang lên cùng tiếng cười nói rôm rả ngoài kia làm cho khu xóm trọ yên tĩnh phải giật mình mà hòa nhập.
Sài Gòn luôn chào nó bằng những buổi sáng như vậy, lúc nào cũng ồn ào nhưng có thể nếu một ngày nào đó mà nó không được nghe những ấm thanh có phần thân thuộc đối với cuộc sống của nó có khi bản thân nó sẽ thấy thiếu thốn lạ thường.
Đã ba mùa xuân trôi qua trên mảnh đất Sài Gòn này, dường như nó cảm thấy quen thuộc với cuộc sống ở nơi đây mặc dù trong tim vẫn nhớ nơi tận cùng của Tổ Quốc, nơi nó cất tiếng khóc “oe oe” chào đời. Nó bật dậy sau khi đấu tranh tư tưởng cùng sự níu kéo tha thiết của chiếc giường yêu dấu hằng đêm, nó thích cảm giác một mình trong đêm vắng, ngắm nhìn Sài Gòn từ trên cao với những ánh đèn điện lấp lánh muôn màu. Đó là những sở thích của nó khi về đêm nhưng khi ban sáng nhiệm vụ của nó là phải đến trường cái đã.
Khoác chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần jean bạc màu, vội phóng lên chiếc xe đạp “cà tàng” lâu năm mà co chân lên bê-đan mà đạp lấy đạp để cho nhanh. Là một sinh viên năm cuối của trường Đại Học Xã Hội và Nhân Văn, nó có một dòng máu thơ văn ngấm sâu vào tận xương tủy của mình, và nó luôn yêu môn Văn và ngược lại nó cực kì ghét Triết Học.
Uể oải ngồi vào lớp nó ngáp ngắn ngáp dài, cuộc sống sinh viên luôn thiếu những giấc ngủ thật ngon và những bữa ăn no đến nứt bụng. Nhìn giảng đường đang rôm rả trò chuyện một cách hăng say thì nó lựa một góc ở trên góc và gần cửa sổ cho thoáng và tiện thể ngắm cảnh, ngủ và nghe nhạc, đây luôn là chỗ của một thằng con trai có cái tính thích một mình và lạnh lùng như nó.
Vừa thấy nó thì thằng Tuân – cu cậu bạn thân của nó từng những năm cấp 3 – bay tới kè cùi trỏ kẹp cổ nó:
-         Ê Kha, mày làm gì mà ngồi thơ thẩn vậy, hôm nào café không?

Thấy thằng bạn thân có phần “nán khộn” bữa nay nhiệt tình mới nó một chầu café thì đúng là chuyện lạ, mọi khi café toàn là nó trả tiền, vậy là nó quay sang gỡ tay thằng Tuân rồi bảo:
-         Bữa nay mày uống nhầm thuốc à?.
-         Có đâu, lâu lâu mời thằng bạn chầu café cũng khó vậy sao?.
Nghe như vậy nó liền đồng ý cái rụp, cái gì nó cũng có thể ngán nhưng café thì cho nó uống mỗi ngày thì nó càng khoái:
-         Mày có lòng thì tao có dạ.
-         Ok, vậy mai tao qua đón mày.
-         Ok.
Đúng tám giờ sáng ngày hôm sau, tức là ngày chủ nhật thì thằng Tuân đã đứng trước căn nhà trọ của nó mà chu mỏ réo in ỏi:
-         Lẹ mày, con trai gì lề mề nhưng đàn bà con gái vậy, mày đừng nói với tao là mày trang điểm đi uống café đấy.
Nó vừa chạy vừa đưa cái nấm đấm lên dọa thằng bạn:
-         Mày muốn mồm với răng mày không cánh mà bay không?.
-         Không không, anh Kha, em đùa mà anh cứ nóng coi chừng anh đo đất đấy.
Nó leo lên xe thì thằng Tuân cũng lên ga mà ban giữa lòng đường thành phố chẳng mấy chốc đã đến một quán café ven đường đối diện công viên Tao Đàn, gọi hai li café ra, thằng Tuân thì café đen đường còn nó chỉ thích café đen không đường, vị thơm của café luôn quyến rũ nó sau mỗi lần nhấp môi thưởng thức.

Đang ngồi ngắm những dòng xe qua lại thì thằng Tuân vội đập vai nó bảo:
-         Ê ê, nhỏ kia xinh quá mày ơi, chu choa, chân dài eo thon ngon quá má ơi!
Vội nhìn theo tay thằng bạn nó ngước nhìn, dù gì cũng độc thân hết ba năm sinh viên sau khi chia tay mối tình học trò cấp 3 thơ mộng cùng cô bạn cùng lớp, nó vội hùa theo:
-         Ờ, nhìn ngoài sau thì được đấy, không biết cái mặt thì sao?.
-         Mày ngu, người tướng đẹp vậy thì chắc cũng hot girl.
-         Để rồi mày coi, ở ngoài sau thì là Tây Thi chứ ngoài trước là Thị Nỡ vợ Chí Phèo đó con trai.
-         Tao cóc tin, để tao qua làm quen xin số điện thoại coi.
Ai cứ nói đến gái gú là thằng Tuân lanh lẹ đến lạ thường, chưa gì nó đã tót qua bên phía công viên mà bắt chuyện làm quen với cô gái ấy. Thằng Tuân là dân đất Sài Thành, nhà mặt phố, bố làm to đi xe con bốn bánh, có cái nhà cao năm tầng, có hồ bơi rộng sáu mét có khoảng sân dài 7 thước, nói chung là nhà thằng Tuân giàu và thế giới sống mà tiền không phải lo như thế giới của nó thì đúng là mâu thuẫn một trời một vực. Tuy giàu nhưng thằng Tuân không phận biệt cái ranh giới giữa giàu và nghèo, nó hòa đồng, luôn giúp đỡ mọi người trong lớp lẫn ngoài xã hội. Có một ngày nó cùng thằng Tuân đi dạo quanh Quận 7 thì thấy một cụ già ăn xin đang ngồi co ro bên cơn rét lạnh, nó vội cởi nhanh cái áo khoác để choàng lên cho bà cụ đỡ lạnh thì trong khi đó thằng Tuân bảo đợi nó một chút rồi chạy đi đâu đó, lúc quay lại thì trên tay nó là một cái áo len dày và một tô hủ tiếu Nam Vang, đón nhận tình cảm của nó và thằng Tuân thì bà cụ cũng mỉm cười phúc hậu rồi cảm ơn nó cùng thằng Tuân, trước khi đi thằng Tuân còn bỏ vào chiếc nón lá đã 200 nghìn đồng. Nó cũng muốn bỏ một ít tiền cho bà cụ nhưng chỉ tiếc rằng một thằng sinh viên nghèo như nó thì có tiền bạc trong túi thì cũng đã rất khổ rồi.
Quay trở lại với công cuộc  xin số điện thoại của cô nàng đang uốn éo ngoài công viên kia thì sau một hồi nói chuyện thì thằng Tuân cũng lết cái thân tàn cùng cái mặt chảy dài như trái dưa leo hiện lên hai chữ “thất bại” kia về ngồi phịch xuống chiếc ghế mủ mà than ngắn thở dài với nó:
-         Đúng như mày nói, con này ngoài sau Tây Thi ngoài trước Thị Nở, tao nhìn cái mặt xong cũng muốn đột quỵ tại chỗ rồi.

Nghe vậy nó phá lên cười:
-         Tao nói đâu có sai, haha, anh mày mà phán thì đến con gián cũng phải quỳ mà thán phục.
-         Thôi mày xuống giùm tao, kho bom quân khu 7 mất vài trái bom rồi kìa mày.
-         Đù, cứ thích móc họng tao thế thằng kia.
-         Haha.
Buổi sáng bình yên của ngày chủ nhật luôn là vậy, những tia nắng nhảy linh tinh trên mái đầu các cô bạn gái ngoài công viên, tiếng nhạc tập dưỡng sinh của các ông bà cụ, tiếng rao bán hàng, tiếng xe chạy vụt qua lại ngay trước mắt nó, bên cạnh là li café đen và ngồi ngắm nhìn thành phố với một góc nhìn dân dã, bên cạnh thằng bạn thân cứ luôn miệng thao thao bất diệt những câu chuyện đời từ Sài Gòn ra tới Hà Nội rồi tới sông Hàn ở Đà Nẵng, kinh đố Huế rồi lái qua cả tận tượng Nữ Thần Tự Do ở nước Mĩ xa xôi. Đã bao năm trên nơi đất khách này nhưng những cảm giác này luôn lạ lẫm với nó, nó luôn có cảm giác đây là lần đầu tiên bước chân lên Sài Gòn vào những buổi chủ nhật như thế này. Ôi sao thật bình yên!
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui