Khánh Vân mặt không chút cảm xúc khi nghe được những lời này.
Nó nở nụ cười khinh bỉ với cô "Muốn nhờ tôi thứ 3 tuần sau xuất hiện ở công ty của chị, tham gia cái hoạt động nhảm nhỉ gì đó.
Còn chị thì sẽ dùng cơ thể của tôi để xuất hiện ở đó với danh nghĩa là bạn trai của Kim Duyên để không bị ném bóng nước vào, đúng không?"
Kim Duyên hơi ngồi dậy, nhìn Khánh Vân với ánh mắt ngỡ ngàng "Sao em lại biết chuyện này?".
Nó liền gối một tay mình sau đầu, nói tiếp "Chị yên tâm.
Dù chị không nói thì tôi cũng sẽ đến đó thôi.
Vì người bị ném là chị không phải tôi.
Hơn hết, chị không bao giờ diễn được vai bạn trai của Kim Duyên như tôi đã từng làm".
Kim Duyên nghe xong thì hơi trầm tư lại những chẳng mấy chốc trên môi cô lại vẽ lên một nụ cười
- Em ghét chị lắm sao, Khánh Vân? – Cô hỏi còn nó hơi tránh ánh mắt của cô mà trả lời "Cái đó còn cần tôi nói à?".
"Tại sao?" – Kim Duyên hỏi tiếp.
Khánh Vân hít vào một hơi bình tĩnh trả lời "Loại người không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình là thứ tôi ghét nhất"
Khánh Vân vừa dứt lời thì Kim Duyên cũng cúi sát xuống người nó một lần nữa.
Cô đưa tay mình sờ lên chính môi của mình, ánh mắt đầy gợi tình mà nói với nó "Hôm nay, chị đã đi đến chỗ bà thầy bói và bà ấy đã nói cho chị biết một điều: Tại sao chị vốn đã thích em nhưng khi hôn em, em lại có phản ứng đau đớn? Muốn biết không, Nguyễn Trần Khánh Vân?"
- Tôi không hứng thú với những lời vô giá trị đó – Nó đáp lại một cách bình tĩnh nhất có thể.
Kim Duyên khẽ mỉm cười và cũng di chuyển miệng mình đặt ngay tai Khánh Vân mà nói nhỏ "Chị cũng muốn biết những lời đó có phải vô giá trị hay không bằng việc ngay tại đây khiến em phải là người chủ động hôn chị"
Chưa kịp để Khánh Vân phản ứng thì Kim Duyên đã lật cho nó nằm trên mình.
Khánh Vân có phần hơi hoảng sợ trước tình huống này nên chống 2 tay lên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kim Duyên "Này, tôi đã nói hàng nghìn lần rồi.
Tôi khó chịu khi hôn chính môi của..." – Khánh Vân đang dự định nói tiếp thì bỗng bị Kim Duyên dùng tay che 2 mắt của mình lại và đến lượt cô nói
- Xong rồi! Bây giờ thứ em nhìn thấy trước mắt chỉ là một màu đen.
Nếu em còn không dám hôn chị thì chị sẽ xem như mọi lời nói của em là lời nói dối.
Nào, Nguyễn Trần Khánh Vân! Làm đi – Kim Duyên thách thức Khánh Vân.
Nó hơi im lặng, rồi cũng dùng tay gạt phăng cánh tay của cô ra khỏi mắt mình "Ấu trĩ! Chị vừa mới nói thích tôi, đúng không? Vậy thì xin chúc mừng chị.
Đó sẽ mãi mãi là tình cảm đơn phương của chị vì tôi căn bản không tý cảm giác nào khác với chị ngoài cảm giác muốn "cưỡng đoạt" chị cho bỏ ghét!"
Kim Duyên không chút giận dữ khi nghe Khánh Vân mắng mình.
Cô đè nó xuống một lần nữa và dùng chính bàn tay của Khánh Vân cởi hết tất cả quần áo trên người nó ra.
Hay nói theo cách dễ hiểu: Kim Duyên đã tự cởi đồ của chính mình.
Khánh Vân hoảng loạn cứ dùng tay giữ lại liên tục nhưng vô dụng, chẳng mấy chốc nó thấy mình hoàn toàn khỏa thân.
Xong xuôi, cô bình tĩnh leo xuống giường, bấm khóa chốt lại và ngồi xuống cái ghế bành trong phòng, buông lời với nó
- Xong rồi đấy, Nguyễn Trần Khánh Vân! Giờ thì Nguyễn Huỳnh Kim Duyên đã không còn mảnh vải che thân.
Không phải muốn "cưỡng đoạt" cô ấy sao? Vậy thì hãy cho chị thấy hành động chứ đừng nói mấy lời sáo rỗng đó nữa.
Khánh Vân mặt cắt không ra chút máu, nó đứng run cầm cập ở đó, lâu lâu lại khẽ đưa mắt nhìn về Kim Duyên thì thấy cô đang ung dung tự đắc như cô biết chắc nó sẽ không làm gì vậy.
Sau một lúc thì nó cũng lên tiếng "Xin lỗi, tôi không có hứng.
Với lại tôi cảm thấy ghê tởm khi phải "tự sướng"
Kim Duyên bỗng vỗ mạnh lên thành ghế, đứng dậy "Ok! Nếu em muốn làm ngay từ đầu thì hãy lao vào chị và hôn lên môi chị.
Không phải em đã từng nói là có thể lên giường với bất kỳ ai mà không cần tình yêu sao? Vậy thì tình huống hiện tại cũng giống như em "ngủ" với chính bản thân mình thôi"
- Này, từ khi nào mà chị khao khát được "quan hệ" với tôi đến như vậy hả? – Khánh Vân hỏi châm biếm Kim Duyên.
Cô nở nụ cười biến thái đến gần bên nó, thì thầm với nó "Chừng nào chị trở nên giống như tôi thì lúc đó hãy đến tìm tôi và cầu xin tôi chạm vào cơ thể của chị.
Đây là câu ai đã nói thì em biết rõ nhất mà.
Nhưng chị đã không giống em.
Em còn có thể thích đàn ông, còn chị thì không thể.
Vì chị đã trở thành lesbian 100% nhờ phúc của em"
Gương mặt Khánh Vân khi nghe được câu này bỗng tối sầm lại.
Nó lấp bấp hỏi cô "Chị...chị...vừa mới nói cái quái gì vậy?".
Kim Duyên đang tính trả lời lại thì nghe tiếng gõ cửa nên vội vã nói vào tai vào Khánh Vân "Chị vừa mới nói gì thì em tự mình suy nghĩ đi.
Còn bây giờ thì mau mặc quần áo vào chị nhanh lên"
Kim Duyên sau khi thấy Khánh Vân đã chỉnh tề thì cũng bước ra mở cửa.
"À, em chỉ lên nói với chị em là đã đến giờ cơm chiều.
Em vừa khoe với đám bạn là chị em nấu ăn ngon lắm nên mới lên đây gọi chị em xuống nấu ăn cho tụi em" – Hoàng My bối rối trả lời khi thấy người ra mở cửa là Khánh Vân.
Kim Duyên bên trong Khánh Vân hỏi lại "Nói thế thật hả? Sao lúc nãy nói bà chị này là đao, ngố mà?"
Hoàng My khẽ bất ngờ, hốt hoảng giải thích ngay "Em đâu có nói như thế với chị Khánh Vân đâu.
Người em nói là bà chị họ của em kia mà".
Kim Duyên nghe được thì nhận ra mình vừa nói hớ nên vội bào chữa "Trời ơi! Chị chọc em thôi.
Thôi, mau xuống nhà.
Hôm nay, chị nấu ăn cho mấy đứa cho.
Dù gì chị cũng là khách của chị em"
Nói rồi, Kim Duyên cũng bước xuống cùng với Hoàng My và Khánh Vân cũng đi theo phía sau.
Cô lập tức vào bếp và trổ tài còn Hoàng My và đám bạn thì ngồi bên ngoài không rời mắt khỏi cô một giây.
Gần 30ph sau thì Kim Duyên cũng đem ra đầy ắp những món ăn, tự hào nói
- Đây! Mấy em ăn tự nhiên.
Sĩ tử phải có đủ dinh dưỡng mới có thể bước vào kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời mình chứ! Liền sau đó, là một tràng "Vânggggggggggg".
Kim Duyên sau đó cũng ngồi xuống cạnh Khánh Vân mà ngồi ăn.
Chẳng mấy chốc, có đứa ngóc đầu dậy, nói đầy cảm thán
- Chị Khánh Vân ơi! Ngon quá! Chị đúng là quá tuyệt luôn đấy.
Vừa đẹp, vừa giỏi võ, vừa nấu ăn ngon, vừa tốt bụng...Sau này, ai lấy được chị làm vợ chắc sướng dữ lắm luôn á! – Khánh Vân nghe được liền buông đũa xuống, cười khẩy với Kim Duyên một cái "Nhờ việc làm tào lao của chị mà hình ảnh tôi trong mắt đám nữ sinh này tốt lên rất nhiều"
Kim Duyên cũng cười nhếch môi lại với Khánh Vân và thì thầm đáp trả nó "Em chắc không? Em vừa quên một điều đấy Nguyễn Trần Khánh Vân.
Chị là người điều khiển miệng của em.
Chị muốn nói gì thì Nguyễn Trần Khánh Vân chính là người nói lên câu đó".
Như hiểu được dụng ý của Kim Duyên, Khánh Vân chỉ lẳng lặng quay đi và dùng bữa tiếp
- Này em.
Sau này, chị Khánh Vân đâu thể cưới chồng được – Đúng như Khánh Vân dự đoán, Kim Duyên đã dùng cơ thể của nó và bắt đầu trò chuyện với đám học sinh cấp 3 này.
Tất cả đều dừng ăn, đưa cặp mắt bất ngờ nhìn lên Kim Duyên.
Cô quay qua mỉm cười gian manh với nó xong cũng nói tiếp.
- Mấy em biết sao không? Chị thích con gái mà.
Làm sao có thể cưới chồng được – Kim Duyên vừa dứt lời thì Khánh Vân cũng làm rớt cả chiếc đũa trên tay mình xuống.
Nhưng không một ai để ý đến nó.
Họ chỉ chụm đầu vào nghe Kim Duyên nói, nhưng trong mắt họ là Khánh Vân nói.
- Thật...thật...hả, chị Khánh Vân? – Hoàng My bất ngờ hỏi.
Trên môi Kim Duyên vẽ lên một nụ cười xảo quyệt, Khánh Vân thấy thế cũng rùng mình.
"Tất nhiên là thật!.
Với lại, chị cũng có bạn gái rồi.
Đó chính là chị của..." – Kim Duyên chưa kịp nói lên chữ "Em" đã bị Khánh Vân ngồi kế bên dùng tay bụm miệng lại.
Hoàng My cùng đám trẻ ở đó đều nhìn nó với ánh mắt đầy bực bội.
Còn nó thì bỗng cười trừ một cái
- À, Ừm...Chị với chị Khánh Vân no rồi.
Mấy đứa ăn xong nhớ tự dọn nha – Khánh Vân nói xong thì cũng lôi Kim Duyên lên phòng với một tốc độ ánh sáng.
Vừa vào phòng, nó đã đóng mạnh cánh cửa và khóa lại, Sau đó, cũng mệt mỏi mà cất tiếng hỏi Kim Duyên
- Bây giờ, chị muốn cái gì ở tôi đây? – Kim Duyên cười khì một cái xong cũng tiến lại chỗ Khánh Vân đang đứng "Chị đã nói rồi mà.
Chị muốn em thích chị trong vòng 1 tuần".
- Này, để tôi nói cho chị biết.
Chị đang lợi dụng tôi đấy.
Lúc trước thì dùng thân thể mình để khiến tôi làm người mẫu và chị giành chiến thắng.
Còn bây giờ, thì dùng trái tim của mình để bắt ép tôi xuất hiện cùng với chị và chị sẽ không bị mọi người sỉ nhục.
Loại người đê tiện như chị mà bắt tôi đi thích chị sao?
Kim Duyên không chút mảy may đến lời mắng này của Khánh Vân.
Đứng trước mặt nó, trả lời lại "Thứ nhất, chị không hề biết em là cô người mẫu nổi tiếng đó thì làm sao em có thể nói chị là vì muốn đạt hạng nhất nên sẵn sàng bán thân.
Thứ 2, người đang ở trong cơ thể của chị là em.
Người chịu sỉ nhục cũng là em thì hà cớ gì chị phải mang tình cảm mình ra như một trò chơi.
Hai chữ "đê tiện" này chị thấy em nên rút lại đi"
Khánh Vân nghe xong hơi cúi đầu xuống thì liền bị Kim Duyên nâng mặt mình lên tức khắc.
Cô mỉm cười trước dáng vẻ bối rối của nó "Nguyễn Trần Khánh Vân! Em còn dự định nói dối chị đến bao giờ đây?" – Kim Duyên hỏi đầy châm chọc.
"Tôi có sao?" – Khánh Vân trả lời đầy lạnh lùng.
- Chừng nào em còn chưa hôn chị thì chị vẫn xem như em đang nói dối.
Vì cảm giác sợ người con gái trước mặt mình đau đớn vì mình.
Cái đó, người ta không gọi là "thích" nữa mà đã chuyển thành "yêu" đấy, Nguyễn Trần Khánh Vân! – Kim Duyên đột nhiên kê sát tai Khánh Vân mà thì thầm câu cuối với nó
- Vậy lát nữa, chị đau đớn thì đừng có mà trách tôi – Khánh Vân buông lời cảnh cáo Kim Duyên khi nó đã xoay người cô lại và đẩy cô đứng sát dính vào cánh cửa.
Kim Duyên chỉ mỉm cười khi nghe được lời này, nhẹ nhàng buông lời với Khánh Vân
-Nào! Cho chị thấy: Cảm xúc thật sự trong trái tim em là gì đi, Nguyễn Trần Khánh Vân?
==========
Còn có chút xíu à, mà vẫn bị Indo làm cho mất ngôi đầu bảng, tức ghê luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...