Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi rời khỏi TE, Lê Hiểu Mạn trực tiếp lái xe đi Hoắc trạch.
Bởi vì bây giờ Lạc Thụy tương đối bận rộn, cô gọi điện thoại cho Lăng Hàn Dạ ở trên đường, nói chuyện phong thư nặc danh này cho anh ta biết, cũng hẹn với anh ta, chờ cô chắc chắn Long Đằng Thiên ở ngọn núi sau Hoắc trạch, anh ta lại dẫn người đi tiếp ứng cô.
Hoắc trạch nằm ở giữa sườn núi phía đông của thành phố K, phía sau chính là ngọn núi lớn.
Lúc Lê Hiểu Mạn lái xe cách Hoắc trạch chưa đến năm mươi mét cô đã xuống xe, sau đó đi lên phía sau núi bằng một con đường mòn khác.
Ngọn núi sau Hoắc trạch có cây xanh bóng mát, Hoắc gia đã xây dựng lương đình và lầu gỗ ở bên đó.
Lúc này, có một người đang đứng ở trong lương đình.
Lê Hiểu Mạn đến gần mới nhìn rõ người kia lại là quản gia Hoắc Nghiêm của Hoắc trạch.
Hoắc Nghiêm thấy đến người là Lê Hiểu Mạn, cũng rất kinh ngạc: “Lê tiểu thư, tại sao lại là cô?”
“Hoắc quản gia?”
Lê Hiểu Mạn chăm chú nhìn Hoắc Nghiêm đang đứng trong lương đình, ánh mắt cũng thoáng kinh ngạc: “Tại sao ông lại ở chỗ này?”
Sau đó cô lập tức hiểu ra: “Ông là người viết phong thư kia?”
“Cô đọc được lá thư đó?” Hoắc Nghiêm nghi hoặc nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy cô tới một mình, Long Tư Hạo không tới cùng, ông ta lại hỏi: “Đại thiếu gia không đi chung với cô sao?”
“Tư Hạo không đọc được lá thư này.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Nghiêm thật sâu, hỏi: “Hoắc quản gia, mục đích ông gửi thư nặc danh để gọi Tư Hạo tới nơi này là gì? Ông ngoại của Tư Hạo thật sự ở phía sau núi?”
Hoắc Nghiêm nhìn Lê Hiểu Mạn do dự một hồi lâu, rồi mới lên tiếng: “ Ông ngoại của đại thiếu gia ở chỗ này đã hai mươi mấy năm rồi.”
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn nghe mà cực kỳ khiếp sợ.
Cô không tin hỏi lại: “Điều này sao có thể?”
Hoắc Nghiêm thấy cô không tin, ông ta nói: “Lê tiểu thư, tôi không lừa gạt cô đâu, ông ngoại của đại thiếu gia đúng là ở chỗ này...”
Dừng lại, ông ta lại tiếp tục nói: “Thực không dám giấu, Long Đằng Thiên đã bị bị lão gia nhốt ở sau ngọn núi này.”
Nghe Hoắc Nghiêm nói như vậy, Lê Hiểu Mạn càng kinh ngạc hơn, cô hơi không dám tin: “Ông ấy bị ông nội của Tư Hạo nhốt ở đây, điều mà ông nói đều là thật?”
“Những điều tôi nói đều là thật.” Hoắc Nghiêm ngưng trọng nói tiếp: “Hai mươi mấy năm trước, bởi vì cái chết của con gái duy nhất Long Nhã Tâm mà Long Đằng Thiên thương tâm quá độ phải vào bệnh viện, lão gia đã lén lút cho người trói ông ấy tới nơi này, vẫn luôn nhốt ở sau núi, hành hạ ông ấy suốt hai mươi mấy năm qua.”
Thấy Hoắc Nghiêm không giống như là nói láo, Lê Hiểu Mạn phẫn hận siết chặt hai tay lại, rốt cuộc thì ông lão Hoắc Nghiệp Hoằng đạo mạo nghiêm trang này còn làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý ở sau lưng đây?
Ông ta thiết kế hại chết mẹ nuôi Lê Tố Phương của cô, nhốt ông ngoại của Tư Hạo ở chỗ này hành hạ ông ấy hai mươi mấy năm, người độc ác và tàn bạo như vậy hẳn nên xuống địa ngục đi.
Nghĩ đến chuyện Long Đằng Thiên bị hành hạ lâu như vậy, cô lại cảm thấy đau lòng thay cho Tư Hạo của cô.
Cô ngước mắt lên nhìn về phía Hoắc Nghiêm: “Ông vẫn luôn biết ông ngoại của Tư Hạo bị ông nội của anh ấy nhốt ở chỗ này, tại sao bây giờ ông mới chịu nói ra? Mục đích ông viết thư nặc danh gửi cho Tư Hạo đến tột cùng là cái gì? Ông muốn dẫn anh ấy tới nơi này để đối phó với anh ấy sao?”
Hoắc Nghiêm áy náy nói: “Lê tiểu thư, cô hiểu lầm tôi rồi, tôi gọi Đại thiếu gia tới nơi này, chỉ là muốn để cậu ấy đi đón ông ngoại của cậu ấy, về phần tại sao tôi vẫn luôn thay lão gia giấu giếm chuyện Long Đằng Thiên ở phía sau núi, bởi vì tôi là người của lão gia, lão gia đối với người một nhà của tôi ân trọng như núi, tôi không thể phản bội ông ấy được.”
Vẻ mặt của Lê Hiểu Mạn dần lạnh lùng hơn: “Nếu ông không thể phản bội ông ta, vậy tại sao bây giờ lại chịu nói ra?”
“Haizzzzz!”
Hoắc Nghiêm thở dài thật sâu, vẻ mặt của ông ta trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều: “Tôi thật sự không nhìn nổi hành động của lão gia nữa, nếu tôi không thông báo cho Đại thiếu gia tới đón ông ngoại của cậu ấy đi, có lẽ Long Đằng Thiên sẽ chết ở trong tay của lão gia mất.”
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Lê Hiểu Mạn, thở dài thêm lần nữa, tiếp tục nói: “Chuyện là như vầy, bởi vì chuyện dùng đá quý giả, Hoắc thị bị tổn thương rất nặng nề, đang gặp phải nguy cơ sắp phá sản, lão gia hy vọng Đại thiếu gia có thể nhìn vào phân thượng cậu ấy là con cháu của Hoắc gia để giúp Hoắc thị vượt qua nguy cơ, nhưng Đại thiếu gia không chịu, lão gia muốn lợi dụng Long Đằng Thiên để uy hiếp thiếu gia. Hôm qua lão gia tới thăm Long Đằng Thiên, muốn Long Đằng Thiên khuyên Đại thiếu gia đáp ứng trọng chấn Hoắc thị, nhưng tính khí của Long Đằng Thiên quật cường không chịu đáp ứng, tôi biết lão gia đã dậy lên sát ý với ông ta. Lão gia đã làm rất nhiều chuyện sai lầm rồi, quan hệ giữa ông ấy và Đại thiếu gia cũng luôn không tốt, nếu ông ấy lợi dụng Long Đằng Thiên để uy hiếp thiếu gia nữa, hoặc là giết chết Long Đằng Thiên, thì quan hệ giữa hai ông cháu bọn họ sẽ trở nên càng cương hơn, tôi thật sự không hy vọng Đại thiếu gia và lão gia sẽ biến thành kẻ thù, càng không hy vọng lão gia lại tiếp tục sai nữa.”
Sở dĩ ông ta giấu giếm chuyện này lâu như vậy, ngoài trung thành với Hoắc Nghiệp Hoằng ra, còn một nguyên nhân khác, chính là sợ sau khi Long Tư Hạo biết chuyện này sẽ xích mích thành thù với Hoắc Nghiệp Hoằng.
Nhiều năm qua, ông ta vẫn luôn khuyên Hoắc Nghiệp Hoằng thả Long Đằng Thiên, nhưng ông ta không chịu buông qua ông ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...