Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tô Dịch nghe cô nói xong, anh ta hơi khép mắt lại, anh ta đã cho rằng sau khi Lê Hiểu Mạn thấy đoạn video kia thì cô nhất định sẽ trúng kế, lại không nghĩ rằng cô có thể nhìn ra sơ hở từ trong đoạn video kia, xem ra tâm tư của cô còn tinh tế hơn so với sự tưởng tượng của anh ta rất nhiều.
Lê Hiểu Mạn tràn đầy hận ý nhìn Tô Dịch, mặc dù cô biết anh ta là người giết mẹ nuôi Lê Tố Phương của cô, nhưng cô không biết đến tột cùng là anh ta làm thế nào để giết chết mẹ cô mà thần không biết quỷ không hay.
Ngày mà mẹ cô xảy ra chuyện đó, sau khi Tư Hạo ra khỏi phòng bệnh của mẹ nuôi, anh Văn Bác chỉ nói mấy câu với bọn họ rồi đi vào, chỉ chút thời gian như vậy thôi, vậy mà anh ta lại có thể giết chết mẹ nuôi của cô, cô rất muốn biết đến tột cùng là anh ta đã làm như thế nào.
Cô lạnh giọng hỏi: “ Đến tột cùng thì anh đã giết mẹ tôi như thế nào? Tại sao anh có thể giết chết mẹ tôi ngay khi Tư Hạo vừa rời khỏi phòng bệnh rồi giá họa cho anh ấy?”
Long Tư Hạo vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay Tô Dịch, anh rất sợ Tô Dịch sẽ đột nhiên nổ súng, nhưng bây giờ Tô Dịch đang bắt giữ Hiểu Hiểu của anh làm con tin, mà anh vẫn không rõ mục đích anh ta dẫn anh tới đây. Anh hiểu rất rõ thân thủ của Tô Dịch, nếu anh ta nổ súng, anh sẽ rất khó cứu Hiểu Hiểu từ trong tay anh ta ra được.
Vì vậy, bây giờ anh không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước hết phải biết được mục đích thực sự của anh ta rồi lại nói tiếp.
Vấn đề mà Hiểu Hiểu hỏi, cũng chính là câu hỏi mà anh vẫn luôn muốn biết, anh cũng muốn biết Tô Dịch làm thế nào để giết chết Lê Tố Phương rồi giá họa đến trên đầu anh.
Năm năm trước, anh và Hiểu Hiểu chỉ vừa rời khỏi phòng bệnh của Lê Tố Phương có mấy phút, Lê Văn Bác đã gọi điện thoại nói Lê Tố Phương xảy ra chuyện, làm thế nào mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi Tô Dịch đã giết chết Lê Tố Phương lại không bị phát hiện, trừ phi anh ta vẫn luôn ẩn núp ở trong phòng bệnh của Lê Tố Phương.
Phòng bệnh lúc ấy Lê Tố Phương nằm là phòng bệnh bình thường, chỉ có một phòng vệ sinh, nếu như anh không đoán sai, nhất định là lúc ấy Tô Dịch đã núp ở trong phòng vệ sinh.
Ánh mắt của anh run lên, anh lạnh lùng nhìn anh ta: “Lúc ấy cậu trốn ở trong phòng vệ sinh của phòng bệnh?”
Tô Dịch thấy Long Tư Hạo đoán trúng, anh ta cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, bởi vì lấy sự cơ trí của anh, sớm muộn gì anh cũng sẽ đoán được.
Anh ta cũng không có ý định giấu giếm nữa, thừa nhận nói: “ Đúng, lúc ấy tôi trốn ở trong phòng vệ sinh, anh vừa rời khỏi phòng bệnh của Lê Tố Phương, tôi đã giết bà ta, sau đó phá hủy video giám sát trong phòng bệnh của bệnh viện.”
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta thừa nhận lúc ấy anh ta trốn ở trong phòng vệ sinh của phòng bệnh, cô hơi kinh ngạc và không dám tin: “Anh chui vào trong đấy từ lúc nào?”
Lúc ấy, không chỉ có một mình mẹ cô Lê Tố Phương ở trong phòng bệnh của bà, còn có cô, Tư Hạo, Lạc Thụy và Lê Văn Bác.
Cho dù sau đó cô, Lạc Thụy và Lê Văn Bác ra khỏi phòng bệnh của mẹ nuôi, thì vẫn còn có Tư Hạo ở trong đó, hơn nữa cửa phòng bệnh luôn đóng, nếu như Tô Dịch đi vào, Tư Hạo hẳn có thể phát hiện ra mới đúng.
Đến tột cùng thì anh ta chui vào như thế nào?
Tô dịch thấy hai người đều nghi hoặc về chuyện này, vì vậy anh ta nói cho bọn họ nghe chuyện anh chui vào phòng bệnh của Lê Tố Phương như thế nào.
Trước khi Lê Tố Phương vào bệnh viện, anh ta và Long Tư Hạo cùng đi Maldova, mục đích là để đối phó với Auguste.
Vừa về tới thành phố K, Long Tư Hạo nghe thấy chuyện Lê Tố Phương bị bệnh nằm viện, anh đã lập tức chạy tới bệnh viện cùng Lạc Thụy.
Còn anh ta thì một mình chạy tới bệnh viện, hơn nữa còn chạy đến trước khi Long Tư Hạo và Lạc Thụy đến bệnh viện.
Khi anh ta chạy tới phòng bệnh của Lê Tố Phương, chỉ có một mình Hạ Thanh Vinh canh giữ ở trong phòng bệnh của bà, mà bởi vì lo lắng cho Lê Tố Phương, nên Hạ Thanh Vinh đã đặt hết tất cả tâm tư ở trên người bà, vì vậy nên ông ta không biết anh ta đã lén lút đi vào phòng bệnh.
Lúc anh ta vừa mới trốn vào phòng vệ sinh, Lê Hiểu Mạn và Lê Văn Bác liền đẩy cửa phòng bệnh ra tiến vào.
Trong phòng vệ sinh có cửa sổ, nếu như có người tiến vào phòng vệ sinh, anh ta sẽ lập tức rời khỏi đó từ cửa sổ, nhưng không có ai tiến vào phòng vệ sinh, cũng không có ai phát hiện ra anh ta.
Sau đó, bởi vì Lê Tố Phương phản đối chuyện Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn chung một chỗ, Long Tư Hạo muốn hỏi Lê Tố Phương lý do tại sao, nên đã bảo ba người Lê Hiểu Mạn, Lạc Thụy và Lê Văn Bác đi ra ngoài.
Lúc trong phòng bệnh chỉ còn lại Long Tư Hạo và Lê Tố Phương, hai người bọn họ xảy ra một số mâu thuẫn, anh ta trốn ở trong phòng vệ sinh biết tất cả.
Chờ Long Tư Hạo vừa rời khỏi phòng bệnh của Lê Tố Phương, anh ta liền ra khỏi phòng vệ sinh rồi bóp chết Lê Tố Phương.
Lê Hiểu Mạn nghe xong lời anh ta, nếu như hai tay hai chân của cô đều không bị trói, còn bị anh ta cầm súng uy hiếp, thì cô đã nhảy lên hung hăng cho anh ta mấy cái bạt tai rồi.
Long Tư Hạo nhìn Tô Dịch, trong ánh mắt tràn đầy căm hận: “Tôi thật sự hối hận vì lúc đó đã cứu cậu.”
Lê Hiểu Mạn nhìn về phía Long Tư Hạo, anh là người trọng tình trọng nghĩa, lại bị anh em vào sinh ra tử với mình nhiều năm như vậy hãm hại và phản bội, cô biết nhất định là trong lòng anh bây giờ đang rất khó chịu.
Nếu đổi lại là cô, cô nhất định sẽ rất thất vọng rất đau lòng.
Tô Dịch nhíu thật chặt mày lại, anh ta khẽ nở nụ cười khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc của anh ta lúc này.
Anh ta đã sớm biết khi sự thật được vạch trần, Long Tư Hạo nhất định sẽ hận anh ta đến tận xương tủy, trong lòng anh ta cũng cảm thấy thoải mái gì, dẫu sao hai người cũng là anh em vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, lúc trước nếu không phải là nhờ anh cứu, thì sẽ không có Tô Dịch của ngày hôm nay.
Nhưng anh đã làm nhiều chuyện sai lầm như vậy rồi, bây giờ đã thật sự không thể quay đầu lại được nữa.
Anh ta làm ra vẻ thờ ơ nói: “Bây giờ chuyện gì nên biết hay không nên biết các người đều đã biết cả rồi, các người còn có cái gì muốn hỏi thì cứ hỏi đu, tôi sẽ trả lời hết mọi thắc mắc của các người.”
Bây giờ Long Tư Hạo chỉ quan tâm đến sự an toàn của Lê Hiểu Mạn, anh không muốn nói nhảm với anh ta nữa, chỉ cần súng trong tay Tô Dịch còn chỉ vào Hiểu Hiểu của anh một giây một phút nào, thì giây đó phút đó anh không thể nào an tâm được.
Mắt thấy Hiểu Hiểu của mình đang ở trong nguy hiểm, mà mình lại không thể cứu cô ấy, đây là một loại tra tấn rất thảm khốc với.
Đôi mắt của anh đỏ ngầu như máu, cả người đều tản ra khí tức hung ác như phải băm vằm Tô Dịch thành từng mảnh vậy.
Tô dịch tương đối hiểu con người của Long Tư Hạo, anh ta thấy dường như anh đã không thể nhịn được nữa, anh ta khẽ cười, giọng nói vẫn bình thản như cũ: “Tư Hạo, tôi và anh đã vào sinh ra tử đã nhiều năm như vậy, thân thủ của anh như thế nào tôi biết rất rõ, thân thủ của tôi như thế nào anh cũng rất rõ ràng, vì vậy, tốt nhất là anh đừng có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không, khoảng khắc lúc anh nổ súng giết tôi kia, tôi cũng có thể sẽ giết chết Hiểu Hiểu mà anh yêu nhất đấy, tốt nhất là anh đừng có mạo hiểm.”
Long Tư Hạo siết chặt tay cầm súng trong tay, tựa như muốn bóp vỡ tay cầm súng kia, mà ánh mắt anh nhìn Tô Dịch lóe lên ánh sáng rét lạnh như lưỡi kiếm sắc bén vậy.
Tô Dịch liếc nhìn Long Tư Hạo đang hận không thể băm vằm mình thành từng mảnh nhỏ, anh ta hơi cụp mi mắt xuống, chậm rãi nói: “Anh không hiếu kỳ tại sao ngày hôm đó tôi phải chạy đến bệnh viện rồi trốn ở phòng vệ sinh hay sao? Anh không hiếu kỳ tại sao lúc Lê Tố Phương bị giết, bà ta có giãy giụa hay không sao?”
Lời này của Tô Dịch giống như là muốn tiết lộ thêm tin tức gì đó, Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn đều hiểu.
Long Tư Hạo nheo mắt lại: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Ha a....” Tô Dịch cười phá lên, anh ta giương mắt nhìn về phía Long Tư Hạo, ánh mắt lại tràn đầy đồng tình: “Tôi muốn nói là các người không muốn biết người chân chính đứng phía sau trù tính chuyện này là ai sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...