Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhiệm vụ bây giờ của bọn họ là bảo vệ đảm bảo sự an toàn cho Lê Hiểu Mạn, vì vậy bọn họ không thể rời khỏi cô nửa bước được.
“Mẹ, mẹ thế nào rồi? Mẹ không sao chứ?” Lê Hiểu Mạn vừa lo lắng hỏi, vừa cởi sợi dây buộc hai tay ra giúp bà, cũng lấy miếng vải đang nhét ở trong miệng của bà ra.
Sau khi cởi sợi dây ra, Thẩm Thi Vi vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt ươn ướt kia nhìn chằm chằm vào Sophie đã ngã xuống đất, bà vừa đau lòng nhưng lại cũng hận rèn sắt không thành thép.
Cho dù Sophie đã đối xử với bà như vậy, nhưng cuối cùng bà vẫn ngồi xuống, bởi vì bà là một người mẹ, mặc kệ con gái của bà có xấu xa như thế nào, ác độc như thế nào, cô ta cũng vẫn là miếng thịt đã rơi xuống từ trên người bà.
Mặc kệ cô ta đã làm bà thất vọng như thế nào, làm cho bà cảm thấy lạnh lẽo như thế nào, thì bà cũng không thể mặc kệ cô ta được, bởi vì bà là một người mẹ.
Do dù mẹ có thất vọng với con gái thế nào, cũng sẽ không hận cô ta.
Bà đỡ Sophie lên, bà chỉ nhìn cô ta rồi rơi lệ, chứ không nói ra bất cứ lời trách móc nào.
Trên lưng Sophie bị trúng hai phát đạn, bây giờ ý thức của cô ta đã hơi mơ hồ, cô ta thấy Thẩm Thi Vi chỉ đỡ cô ta, nhìn cô ta rồi rơi lệ, nhưng không nói gì cả, cô ta cũng nhìn bà như vậy, hốc mắt dần ẩm ướt.
Cô ta không nói gì, cho đến khi cô ta nhắm hai mắt lại rơi vào trạng thái hôn mê.
Thẩm Thi Vi thấy cô ta hôn mê bất tỉnh, bà vẫn không lên tiếng, rồi bà đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sau khi bà để Sophie xuống, thì liền đứng lên.
Vẻ mặt của bà hơi hốt hoảng, ánh mắt rơi vào trên người Lê Hiểu Mạn đã đến gần mình: “Hiểu Hiểu, con mau ngăn cản Tư Hạo và Long Quân Triệt lại đi, không thể để cho Tư Hạo làm Long Quân Triệt bị thương, cũng không thể để cho Long Quân Triệt làm Tư Hạo bị thương được.”
Lê Hiểu Mạn thấy vẻ mặt của Thẩm Thi Vi đột nhiên trở nên bối rối, cô đang muốn lên tiếng hỏi bà sao vậy, Thẩm Thi Vi đã nhờ cô nhìn Sophie giúp, rồi vội vàng chạy về phía Long Tư Hạo và Long Quân Triệt.
“Mẹ.”
Đôi bên bây giờ đều đang kịch chiến, Lê Hiểu Mạn thấy Thẩm Thi Vi xông ra, cô lo lắng rồi cũng xông ra ngoài theo, Khâu Đặc và Uva chạy theo ngay sau đó.
Sau khi Thẩm Thi Vi xông ra, bà liền hô to: “Dừng tay, đừng đánh nhau nữa, dừng tay lại.”
Tiếng hô to của Thẩm Thi Vi đã dẫn tới sự chú ý của Long Tư Hạo và Long Quân Triệt đang đấu với nhau.
Hoắc Vân Hy nhìn thấy Lê Hiểu Mạn vọt ra, lo lắng cô sẽ bị trúng đạn, anh ta lập tức hạ lệnh cho người của quân đoàn MX dừng càn quét lại.
Ở trong quân đoàn MX, anh ta tương đương với chức Thiếu chủ, vì vậy tất cả mọi người trong binh đoàn MX đều nghe theo lệnh của anh ta.
Anh ta vừa ra lệnh, người của binh đoàn MX đã ngưng bắn, mà bọn họ dừng lại, người của liên minh LR cũng dừng lại theo.
Nhưng hai người Long Tư Hạo và Long Quân Triệt lại không dừng lại, hai người đều đã bị thương, nhưng Long Tư Hạo bị thương nhẹ, còn Long Quân Triệt thì lúc tránh đạn đã bị đạn quệt vào cánh tay, lúc này dòng máu đỏ tươi đã thấm ướt ống tay áo của anh ta.
Long Tư Hạo chỉ bị trầy da ở trên mu bàn tay, cũng không phải là vết thương nghiêm trọng.
Thẩm Thi Vi thấy Long Tư Hạo và Long Quân Triệt vẫn còn đang giao thủ với nhau, mắt thấy Long Quân Triệt đang đấm về phía Long Tư Hạo, bà hô lớn: “Dừng tay, hai người không thể đánh nữa, Long Quân Triệt, Hiểu Hiểu là con gái ruột của ông.”
Nghe thấy như vậy, Long Quân Triệt dừng quả đấm lại, ông ta chợt quay đầu nhìn về phía Thẩm Thi Vi, đôi mắt tràn đầy không dám tin: “bà vừa nói gì?”
Mà Lê Hiểu Mạn đang đuổi theo Thẩm Thi Vi cũng nghe thấy những lời này của bà, cô đột nhiên dừng bước chân lại, không dám tin nhìn Thẩm Thi Vi, cô là con gái của Long Quân Triệt, điều này sao có thể?
Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn lao ra anh ta cũng chạy về phía cô nghe thấy như vậy, cũng cực kỳ kinh ngạc, anh ta sững sờ dừng bước.
Cũng bởi vì những lời này của Thẩm Thi Vi mà Long Tư Hạo chợt giật mình, anh nhìn về phía Thẩm Thi Vi, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc: “Aunt, dì đang nói gì vậy? Hiểu Hiểu là con gái của Long Quân Triệt?”
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của tất cả mọi người, Thẩm Thi Vi biết mình không thể giấu nổi chuyện này nữa.
Bà quay đầu nhìn Lê Hiểu Mạn đã thay đổi sắc mặt, đi lên trước, kéo lấy tay cô, sau đó bà lại nhìn về phía Long Quân Triệt, tiếp tục nói: “Hiểu Hiểu là con gái ruột của ông, vì vậy, Tư Hạo chính là con rể của ông, nếu như ông làm thương tổn Tư Hạo, Hểu Hiểu sẽ không tha thứ cho người cha ruột là ông đâu.”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu lên nhìn về phía Long Quân Triệt, rồi cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Thẩm Thi Vi: “Mẹ, mẹ đừng nên nói lung tung, ông ấy không phải là cha của con, ông ấy là người xáu làm tổn thương Tư Hạo, hãm hại con, con không có ngườ cha như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...