Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hiển nhiên Lạc Thụy ăn ngay nói thật, nói cho anh ta biết Lê Hiểu Mạn chính là phu nhân tổng giám đốc của bọn họ.
Vì biết được Lê Hiểu Mạn là vợ của Long Tư Hạo, cho nên dù anh ta có cảm thấy khó chịu thì cũng không tìm được lí do giành lấy Lê Hiểu Mạn đang được Long Tư Hạo ôm trong ngực.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ cũng nhanh chóng chạy vọt đến đứng hai bên trái phải của Long Tư Hạo.
Bởi vì súng đã hết đạn nên Lac Thụy đành phải dùng phi đao, nhìn Long Tư Hạo nói: “Tổng giám đốc, anh chỉ cần phụ trách bảo vệ tổng tài phu nhân, còn những người kia sẽ do tôi và Lăng thiếu giải quyết.”
Nói xong, Lạc Thụy nhanh như một tia chớp lắc mình chạy biến ra bên ngoài, vừa chạy né đạn vừa ném phi đao.
“A a...”
Anh ta né người ba lần cũng phi đao ba lần, trúng ngay ba tên đánh lén.
Ngay sau đó anh ta trở lại bên cạnh Long Tư Hạo, có vẻ như nhận ra đám người đang tập kích kia không nổ súng về hướng tổng giám đốc và tổng tài phu nhân, mà là các thành viên khác của lên minh LR.
Mà điểm này, Long Tư Hạo và Lăng Hàn Dạ cũng nhìn ra.
Cả ba đều cảm thấy rất kì quái.
“Long thiếu, người đột nhiên tập kích chúng ta là ai? Cậu có nhìn ra hay không?” Bởi vì súng đã hết đạn cho nên trong tay Lăng Hàn Dạ cũng cầm phi đao giống Lạc Thụy, nghi ngờ hỏi.
Long Tư Hạo vẫn ôm chặt Lê Hiểu Mạn, để đầu cô tựa sát ngực anh, dùng tay bịt kín tai cô không để cho cô phải nghe thấy âm thanh khuếch đại của tiếng súng.
Nhìn thấy đám người phía dưới đều bị bắn thương, anh cau mày, lạnh lẽo nhìn về phía đám cỏ.
Hai giây sau, giọng anh buốt rét: “Long Quân Triệt, ông cho rằng chỉ bằng những người này là có thể đánh bại Long Tư Hạo tôi sao?”
Nghe thấy vậy, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy đều nhìn anh sửng sờ.
“Tổng giám đốc, sao anh biết đó là Long Quân Triệt?”
Lăng Hàn Dạ cũng rất nghi ngờ: “Đúng vậy, Long thiếu, sao cậu có thể khẳng định đó là Long Quân Triệt?”
Lê Hiểu Mạn đang bị anh bịt tai cũng nghe được anh nói người tập kích là Long Quân Triệt, rất kinh ngạc, đang muốn ngẩng đầu lên thì liền bị anh dùng hai tay chặn đầu cô lại, trầm giọng nói: “Hiểu Hiểu, không được phép ngẩng đầu lên, nguy hiểm lắm, ngoan ngoãn tựa vào ngực anh.”
“Tư Hạo.” Lê Hiểu Mạn giẫy giụa muốn ngẩng đầu lên, nhưng Long Tư Hạo lại không cho.
Anh ôm cô rất chặt, tựa như muốn khảm luôn cô lên ngực mình.
Đột nhiên, tiếng súng ngừng lại, ngay sau đó có một người rất hiên ngang đi ra khỏi bụi cỏ.
Trông thấy gương mặt đó, Long Tư Hạo, Lạc Thụy, và Lăng Hàn Dạ đều không lấy làm xa lạ, chính là Long Quân Triệt.
Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh lẽo, đôi mắt đen mực nheo lại nguy hiểm: “Quả nhiên là ông.”
Long Quân Triệt cười lạnh, nhìn anh bằng ánh mắt rét buốt tràn ngập thù hận: “Đương nhiên là tôi, Long Tư Hạo, tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi, cho nên hôm nay chúng ta cũng nên tự hiểu rõ cái gì cần làm.”
Nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Long Quân Triệt, Long Tư Hạo liền hiểu rõ: “Ông chính là thủ lĩnh của binh đoàn MX? Và những kẻ tập kích chúng tôi chính là lính đánh thuê của binh đoàn MX?”
Kẻ tập kích bọn họ chính là binh đoàn MX – quân độ riêng của Long Quân Triệt, bọn họ đã có mặt ở ngọn đồi Saint Michel này từ sớm, nhưng chỉ đi chừng 1000m thì dừng lại, không có tiếp tục di chuyển mà mai phục sâu trong cánh rừng, chỉ chờ để tập kích Long Tư Hạo và liên minh LR.
Long Quân Triệt vốn cho rằng Long Tư Hạo vì tìm Lê Hiểu Mạn mà sẽ dốc sạch vốn liếng, và ông ta chỉ cần lợi dụng cơ hội này mà một mẻ bắt hết liên mịn LR, giờ phút này nhìn thấy bên cạnh Long Tư Hạo chỉ còn cài chục người, ông ta lạnh lùng nheo mắt, trào phúng hỏi: “Long Tư Hạo, toàn bộ liên minh LR của cậu cũng chỉ có vài chục người như thế này sao? Xem ra tôi đã đánh giá cao thực lực của cậu.”
Lạc Thụy cũng học theo Long Quân Triệt cười lạnh: “Ha ha, liên minh LR của chúng tôi mới không có chừng này, ông chớ vội đắc ý, lát thôi bọn họ đến trợ giúp, ông cứ đợi mày xem toàn quân binh đoàn MX của ông bị diệt.”
Lê Hiểu Mạn đang nằm trong ngực Long Tư Hạo nghe thấy Long Quân Triệt nói muốn đối phó với chồng mình, cô càng thêm phẫn nộ.
Đột nhiên cô nhô đầu ra khỏi ngực anh, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn Long Quân Triệt.
Long Quân Triệt nhìn thẳng vào cái nhìn phẫn nộ của cô, tuy nhiên sau đó lại có chút không dám nhìn cô.
Lúc này, Lăng Hàn Dạ mới hỏi Long Quân Triệt: “Long Quân Triệt, Long thiếu của chúng tôi đã đắc tội gì ông, tại sao ông nhất mực phải đối đầu với cậu ấy?”
Ánh mắt Long Quân Triệt sắc lạnh tựa như muốn hủy diệt tất cả vạn vật: “Nợ cha con trả, ai bảo bố cậu ta đã hại chết Nhã Tâm.”
“Nhã Tâm?” Lạc Thụy nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, đó là tên mẹ anh chứ?”
Ngay sau đó anh ta buồn bực nhìn về phía Long Quân Triệt: “Tôi nói này lão già Long Quân Triệt, mẹ của tổng giám đốc chúng tôi có bị ai hại chết thì mắc mớ gì đến ông, ông nhằm vào tổng giám đốc chúng tôi như vậy, ông là có ý gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...