Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lê Hiểu Mạn nhìn biểu tình của anh, biết anh không biết chuyện này, cô trả lời: “Khoảng năm năm trước, anh thật sự không biết?”
Lúc ấy Lâm Mạch Mạch ngủ, cũng không nói thời gian cụ thể, nhưng cô đoán là năm năm trước.
“Năm năm trước?” Lăng Hàn Dạ ưu tư chập chờn, bỗng đứng lên, nhìn Lê Hiểu Mạn chăm chú: “Cô nói năm năm trước cô ấy từng mang thai?”
Nhìn Lăng Hàn Dạ đang kích động, Lê Hiểu Mạn nhíu mày: “Mạch Mạch nói đứa bé đã mất.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Lăng Hàn Dạ đại biến, thân thể phát lạnh, lòng quặn đau, trực giác của anh nói cho anh, đứa bé nhất định là của anh, nhưng vừa nghĩ tới đứa bé đã mất, anh liền đau lòng không thôi.
Anh siết chặt hai tay, hốc mắt đỏ ửng nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi: “Làm sao… mất rồi?”
Nhìn Lăng Hàn Dạ biểu tình đau khổ, Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày hơn: “Mạch Mạch nói là anh hại chết, cậu ấy nói sẽ không tha thứ cho anh, tôi nghĩ đây là nguyên nhân Mạch Mạch cố ý muốn kết hôn với Ngụy Tử Đình, có lẽ cậu ấy vì đứa bé mất mới rời đi.”
Long Tư Hạo nghe Lê Hiểu Mạn nói thế, cũng rất kinh ngạc: “Hiểu Hiểu, những chuyện nào em biết khi nào?”
“Chính là đêm tụ hôp, Mạch Mạch uống say lỡ miệng nói.” Lê Hiểu Mạn nói, đưa mắt nhìn Lăng Hàn Dạ: “Tôi cảm thấy giữa hai người chắc có hiểu lầm gì, có lẽ Mạch Mạch cũng không phải thật sự yêu Ngụy Tử Đình, nếu như anh và cậu ấy nói chuyện rõ ràng, nói không chừng hai người có cơ hội tái hợp, còn nữa, tôi cảm thấy Bân Bân không phải con ruột của Mạch Mạch.”
Lúc này, Lăng Hàn Dạ thống khổ trước kia vì Lâm Mạch Mạch lạnh lùng nên luôn rất tiêu cực, thiếu chút nữa thì tâm ý nguội lạnh, giờ phút này nghe Lê Hiểu Mạn nói, lòng anh sống lại.
Anh không biết tại sao Lâm Mạch Mạch nói là anh hại chết đứa bé, nhưng chuyện này anh sẽ đi hỏi rõ Lâm Mạch Mạch.
Biết Lâm Mạch Mạch đã từng mang thai, tâm tư anh cực kỳ không ổn định, một khắc trước mừng rỡ, một khắc sau liền lâm vào nồng đậm đau thương.
Thu hồi suy nghĩ, anh nhìn Lê Hiểu Mạn, trong mắt lóe lên cảm kích: “Long phu nhân, cảm ơn cô nói cho tôi tin tức quan trọng như vậy.”
Bình thường Lăng Hàn Dạ cho người ta cảm giác tà mị ngang ngạnh, giờ phút này nghiêm trang nói cảm ơn, khiến Lê Hiểu Mạn không thích ứng.
Cô đang muốn nói không cần cảm ơn, thanh âm hài hước của Lăng Hàn Dạ liền vang lên.
“Long thiếu, bảo bối Hiểu Hiểu của anh thật đáng yêu, tôi rất cảm kích cô ấy, anh có để ý tôi hôn cô ấy một cái coi như cảm ơn không?”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, co rút môi dưới, biết Lăng Hàn Dạ nói đùa.
Anh giống Lâm Mạch Mạch, đều là người rất thích che giấu suy nghĩ và tình cảm chân thật của mình.
Cô biết Lăng Hàn Dạ ngoài mặt nói đùa, nhưng trong lòng anh nhất định rất thống khổ.
Long Tư Hạo nheo mắt, tung quả đấm: “Hôn một cái thử xem có hậu quả gì không!”
“Thử thì thử.” Lăng Hàn Dạ giống như không phải chỉ muốn khiêu chiến Long Tư Hạo, anh thật sự rạo bước đi về phía Lê Hiểu Mạn.
Nhưng anh mới đi hai bước đã bị Lạc Thụy xử lý vết thương cho Âu Dương Thần đi tới kéo lại.
“Lăng thiếu, anh đừng quấy rầy Tổng giám đốc và Tổng giám đốc phu nhân chúng tôi nói chuyện yêu đương nữa, không có gì khổ bằng tương tư, bọn họ nhiều ngày không gặp mặt, vừa gặp có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều chuyện phải làm, ví dụ như hôn hôn cái miệng nhỏ, cong cong cái lưỡi, kéo kéo tay nhỏ, sờ cái bắp chân…”
Lạc Thụy vừa nói vừa lôi Lăng Hàn Dạ đi.
Long Tư Hạo tiến lên, ôm Lê Hiểu Mạn vào trong ngực, cúi đầu hôn lên trán cô: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau đó hai người ngồi xuống gốc cây đại thụ, Lê Hiểu Mạn ngủ trong ngực Long Tư Hạo, được anh ôm thật chặt.
Mấy ngày nay cô đều không ngủ ngon, giờ khắc này ở trong ngực Long Tư Hạo, cho dù ở nơi hoang dã, cô cũng ngủ rất nhanh, hơn nữa ngủ rất an ổn.
Môi cô một mực nở nụ cười nhạt, chỉ ở trong ngực anh, cô mới có thể yên tâm ngủ như vậy.
Có thành viên LR ở đây, ngày hôm sau không sợ thiếu thức ăn.
Lúc Lê Hiểu Mạn tỉnh lại, vẫn nằm trong ngực Long Tư Hạo.
Âu Dương Thần cũng đã tỉnh, đang phát huy sinh lực lớn mạnh của anh ta, chỉ huy Lạc Thụy làm cái này làm cái kia.
Một hồi anh ta muốn uống nước, một hồi muốn các thợ săn bắt gà rừng, một hồi muốn lạc Thụy bóp chân cho anh ta.
Nếu Lạc Thụy không nguyện ý, anh ta liền tung một câu, anh ta cứu Lê Hiểu Mạn.
Lạc Thụy đành phải phục vụ đại phật gia này thật tốt, thay Tổng giám đốc nhà bọn họ trả nợ ân tình này, cũng yêu cầu Long Tư Hạo nể tình anh ta phục vụ Âu đại gia cực khổ, tăng lương cho anh ta.
Thỉnh cầu này Lê Hiểu Mạn đáp ứng thay Long Tư Hạo.
Đoàn người ăn sáng xong, nghỉ ngơi một hồi, tiếp tục đi về trước.
Vì có nhiều người, dọc theo đường đi có nguy hiểm gì đều có thể giải quyết.
Nửa đường gặp được một con trăn, Long Tư Hạo kéo Lê Hiểu Mạn đi, Lăng Hàn Dạ vỗ vai Lạc Thụy, nói chỉ là một côn trùng mà thôi, anh nhất định giải quyết được, sau đó dẫn thủ hạ rút lui.
Chỉ để lại Lạc Thụy, Âu Dương Thần và hai thợ săn đỡ anh ta.
Lúc Lạc Thụy đối phó con trăn kia, Âu Dương Thần và hai thợ săn đỡ anh ta đứng xem.
Đợi Lạc Thụy giải quyết xong, anh ta Lạc Thụy đừng quên lấy mật rắn, rồi kêu hai thợ săn đỡ anh ta đi.
Thấy bọn họ từng người một đều rời đi, Lạc Thụy mặt đầy đau khổ, cuối cùng lấy mật rắn rồi đi theo.
Đội ngũ đi được một ngày, đến trời tối liền năm phần sáu núi Sher, ngày hôm sau là có thể rời khỏi.
Long Tư Hạo sợ Lê Hiểu Mạn tiếp tục đi sẽ mệt mỏi, liền hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ một đêm, sáng hôm sau tiếp tục đi.
Lúc cách cửa núi 1000 thước, Long Tư Hạo nhận ra không đúng, anh vừa kêu Lạc Thụy nói mọi người cẩn thận, thủ hạ anh liền bị tập kích.
Tiếng súng “đùng đùng” vang lên, các thợ săn lần lượt ngã xuống.
Thấy thế, Long Tư Hạo lập tức ra lệnh ẩn núp, nhanh chóng ôm lấy Lê Hiểu Mạn ra sau một cây đại thụ to lớn.
Còn Âu Dương Thần cũng được hai thành viên LR đỡ núp sau cây.
Lúc nguy cấp, anh ta theo bản năng nghĩ tới an toàn của Lê Hiểu Mạn, khi anh ta nhìn qua, thấy Lê Hiểu Mạn được Long Tư Hạo che chở kỹ càng, anh ta bỗng nhiên có cảm giác rất khó chịu.
Vì trước khi Long Tư Hạo xuất hiện, đều là anh ta bảo vệ Lê Hiểu Mạn, một khi gặp nguy hiểm, anh ta liền nghĩ tới bảo vệ Lê Hiểu Mạn an toàn trước tiên, bây giờ nhiệm vụ này bị Long Tư Hạo cướp đi, trong lòng anh ta rất không thoải mái.
Cảm giác này giống như đồ anh ta yêu mến bị người khác đoạt đi.
Dọc theo đường đi, anh ta thấy Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo vô cùng thân mật, quan hệ hai người trông không tầm thường, anh ta từng hỏi Lạc Thụy quan hệ của Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...