Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Điều khác biệt chính là, nó không phải được thiết kế làm phòng giam, mà là gian phòng bình thường, hơn nữa đồ đạc nội thất trong phòng đều được bày trí đầy đủ, không có gì khác biệt với những phòng khách khác.
Tuy nhiên, tầm hầm có binh lính canh phòng, nhưng lúc này bọn họ đều ngã gụp trên đất, rõ ràng là đã bị tập kích.
Lúc đám người Long Tư Hạo đi theo Francis chạy đến thấy cảnh tượng này, trong lòng đều dâng lên dự cảm xấu.
“Hiểu Hiểu.”
Anh chợt túm chặt lấy cổ áo Francis, giọng nói chìm lạnh hỏi: “Hiểu Hiểu ở phòng nào?”
“Ở trước mặt.” Francis bị anh túm lấy cổ áo chỉ chỉ về phía gian phòng trước mặt.
Long Tư Hạo buông Francis xuống, anh lập tức chạy vào trong phòng, nhưng không thấy Lê Hiểu Mạn đâu.
Không tìm thấy Lê Hiểu Mạn, sắc mặt của Long Tư Hạo dần lạnh lẽo đến dọa người, khoảng khắc lúc Knox vừa bước vào trong phòng, anh đã rút súng ra đặt ngay giữa trán ông ta.
Đôi mắt của anh đỏ ngầu như máu, anh nhìn Knox bằng ánh mắt lạnh lùng mà tàn bạo, cả người tản ra hơi thở như muốn hủy diệt cả thế giới.
“Hiểu Hiểu ở đâu?” Giờ phút này, giọng nói của anh lạnh đến nỗi như bay tới từ bắc cực vậy, lạnh đến dọa người, nghe vào trong tai người, khiến cho người ta không nhịn được mà rùng mình.
Đây là lần đầu tiên Knox thấy vẻ mặt của Long Tư Hạo trở nên dọa người như vậy, đôi mắt đỏ ngầu của anh như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta vậy.
Ông ta cảm nhận được hơi thở hung ác khiến cho lòng người sợ hãi và không thở nổi ở trên người anh một cách rõ ràng.
Đôi mắt sắc bén của ông ta quét quanh gian phòng, không thấy Lê Hiểu Mạn đâu, ông ta liền nhìn về phía Francis: “Người đi đâu rồi?”
Bây giờ Francis cũng đầy mặt nghi ngờ và không hiểu, ông ta cũng không biết người đã đi đâu.
Ông ta cung kính cúi đầu với ba người Knox, Thẩm Thi Vi, Long Tư Hạo: “Chủ nhân, phu nhân, thiếu gia Glen, đúng là tôi đã tự mình đưa vị Lê tiểu thư kia tới căn phòng này, nhưng tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu rồi, có lẽ là cô ấy đã trốn thoát rồi.”
Knox nghe ông ta nói như vậy, ông ta lập tức bác bỏ: “Không thể nào, nơi này canh phòng cẩn mật như vậy, cô ta không thể nào trốn thoát được, trừ phi có người cứu cô ta.”
Lạc Thụy đi về phía trước, anh ta hơi híp mắt nhìn về phía Knox: “Knox tiên sinh, ông chắc chắn là đã đưa Tổng giám đốc phu nhân của chúng tôi tới nơi này? Ngoài tổng giám đốc của chúng tôi ra, sẽ không còn ai khác đến cứu cô ấy nữa, nhất định là các người đang gạt chúng tôi.”
Thẩm Thi Vi cũng lạnh lùng nhìn về phía Knox, ánh mắt đầy chất vấn: “ Tại sao Hiểu Hiểu lại không có ở đây? Knox, ông đang gạt tôi?”
Francis cung kính nhìn Thẩm Thi Vi: “Phu nhân, xin phu nhân hãy tin tưởng chủ nhân, ông ấy không lừa gạt phu nhân, là tôi đã tự mình mang con gái Lê tiểu thư của phu nhân tới nơi này.”
Thẩm Thi Vi liếc nhìn Knox không lên tiếng, bà chuyển tầm mắt lên trên người Francis: “Ông chắc chắn là mình đã mang Hiểu Hiểu tới nơi này?”
“Phu nhân, tôi vô cùng chắc chắn.” Francis tiếp tục khẳng định, không giống như là đang nói láo.
Thẩm Thi Vi nhìn Francis thật sâu, thật ra thì bàvẫn rất tin tưởng lời nói của ông ta.
Francis rất trung thành, cũng từ chưa bao giờ nói láo, mà Knox cũng sẽ không vừa đáp ứng bà sau đó lại lập tức đổi ý.
Chẳng lẽ Hiểu Hiểu của bà thật sự bị người khác cứu đi?
Nhưng người này là ai?
Bà giương mắt nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tư Hạo, Francis hẳn không nói láo đâu, có thể là Hiểu Hiểu thật sự bị người khác mang đi, chẳng qua là người này là ai, Tư Hạo có thể nghĩ ra không?”
Bởi vì không tìm thấy Lê Hiểu Mạn, nên vừa rồi Long Tư Hạo đã cực lỳ lo lắng và tức giận, bây giờ anh đã bình tĩnh lại, liên tưởng đến cảnh tượng binh lính bị tập kích ở bên ngoài, anh cảm giác có lẽ Knox không lừa gạt bọn họ, đúng là Hiểu Hiểu của anh đã từng ở chỗ này, nhưng bây giờ đã bị người khác mang đi.
Mà những người mang cô ấy đi chưa chắc đã là cứu cô ấy.
Sau đó, anh thâm trầm nhìn về phía Francis, trầm giọng hỏi: “Ông mang Hiểu Hiểu tới nơi này từ lúc nào?”
Francis nghiêm túc trả lời: “Hai giờ trước.”
Lạc Thụy nhìn về phía Knox, rồi lại nhìn về phía Francis với vẻ mặt thành thật, sau khi suy nghĩ kỹ, anh ta cảm thấy có thể là Knox thật sự không lừa gạt bọn họ.
Lăng Hàn Dạ quét mắt nhìn gian phòng dưới tầm hầm này, rồi cau mày nói: “Long thiếu, ngoài chúng ta ra, sẽ không có ai tới cứu Hiểu Hiểu bảo bối của anh mới đúng, người này có thể thần không biết quỷ không hay mang người đi như vậy, thứ nhất, bản lãnh của đối phương thật sự không nhỏ, thứ hai, có thể đối phương là người trong trang viên này?”
Lời nói của Lăng Hàn Dạ như đang nhắc nhở Long Tư Hạo, đột nhiên, anh nghĩ đến cái gì đó khiến sắc mặt biến đổi, anh lập tức vọt ra khỏi phòng.
“Tổng giám đốc, anh sao vậy? Anh đi đâu vậy?”
“Long thiếu.”
Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy thấy vậy, lập tức đi ra ngoài theo, mười người kia cũng cùng đi ra theo.
Thẩm Thi Vi thất vọng liếc nhìn Knox rồi cũng đuổi theo.
Knox còn lưu lại trong phòng, ánh mắt trở nên hung ác dọa người: “Francis, điều tra rõ cho tôi xem ai là người lén lút mang Lê Hiểu Mạn đi.”
“Dạ!” Francis lên tiếng đáp lại, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Knox, thấy sắc mặt của ông ta hết sức dọa người, ông ta lại cúi đầu xuống, vẻ mặt dần trở nên phức tạp.
Bởi vì vị tiểu thư họ Lê kia, đây là lần đầu tiên ông ta thấy chủ nhân của ông ta và phu nhân căng thẳng với nhau như vậy.
Long Tư Hạo dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi gian phòng dưới tầng hầm, sau đó anh chạy thẳng tới phòng của Sophie.
Phòng của Sophie nằm ở tầng năm của lâu đài, anh trực tiếp chạy lên đó.
Sophie không có ở trong phòng ngủ của của cô ta, sau khi Long Tư Hạo đi vào anh mới biết.
Anh ta tìm quanh căn phòng của cô ta hết một lượt nhưng không thấy cô ta đâu. Sau khi Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, cùng với thập đại thợ săn kia chạy tới theo cũng tìm hết một lượt, nhưng cũng không tìm được Sophie.
Sau khi tìm mấy lần mà không có kết quả, Lạc Thụy nhìn vẻ mặt của Long Tư Hạo đã bị khói mù bao phủ, anh ta cau mày hỏi: “Tổng giám đốc, anh vào trong phòng của Sophie làm gì? Chẳng lẽ anh hoài nghi Sophie mang Tổng giám đốc phu nhân đi?...”
Nói đến đây, Lạc Thụy trợn to hai mắt: “A! Trời ạ! Nếu thật sự là như vậy, há chẳng phải là Tổng giám đốc phu nhân sẽ rất nguy...”
“Cậu bớt nói mấy câu đi, đừng dọa Long thiếu nữa.” Lăng Hàn Dạ đi tới bên cạnh Lạc Thụy, trực tiếp lấy tay che kín cái miệng to của anh ta.
Anh ta trợn mắt nhìn Lạc Thụy, rồi nhìn về phía Long Tư Hạo, nhẹ nhàng an ủi nói: “Long thiếu, anh đừng quá lo lắng, tôi tin rằng Hiểu Hiểu bảo bối của anh sẽ người tốt gặp may mắn, nếu quả thật là cô ấy đã bị Sophie mang đi, cô ta hẳn sẽ không giết cô ấy, có lẽ cô ta chỉ muốn hành hạ cô ấy... Oh...”
Lạc Thụy đưa tay ra bịt kín cái miệng to của Lăng Hàn Dạ, anh ta trợn mắt nhìn Lăng Dạ Hàn nói: “Tôi nói này Lăng thiếu, anh bảo tôi đừng dọa tổng giám đốc, nhưng lời nói của anh càng dọa người hơn đấy.”
Vẻ mặt của Long Tư Hạo lạnh lẽo đến dọa người, anh siết chặt bàn tay lại, phát ra tiếng răng rắc vang dội, trong lòng vừa lo lắng nhưng lại hận không thể băm Sophie thành từng mảnh nhỏ.
Hiểu Hiểu của anh nhất định đã bị Sophie mang đi, nhưng một mình cô ta không thể nào làm được, nhất địnhlà có người giúp cô ta.
Mà người giúp cô ta nhất định là người thần bí kia.
Nghĩ đến người thần bí, đôi mắt sâu thẳm của anh lại thoáng vẻ phẫn hận, có một số việc nên giải quyết càng sớm càng tốt.
Phàm là người tổn thương Hiểu Hiểu của anh, bất kể là ai, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.
Sau đó, Thẩm Thi Vi chạy tới liếc nhìn phòng của Sophie, rồi bà lại nhìn Long Tư Hạo hỏi: “Tư Hạo, cháu vào phòng của Sophie làm gì?”
Lạc Thụy cau mày nhìn về phía Thẩm Thi Vi: “Phu nhân, tổng giám đốc đang hoài nghi Sophie mang Tổng giám đốc phu nhân đi, bây giờ Sophie cũng không có ở trong phòng, không biết cô ta đã mang Tổng giám đốc phu nhân đi nơi nào rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...