Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo ngồi xổm người xuống rồi hôn lên trán nhỏ của tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập: “Daddy sẽ nhanh chóng trở lại.”
Dứt lời, anh ngồi dậy, ánh mắt thâm trầm bắn về phía Lạc Thụy: “Mang bọn họ đi vào.”
Lạc Thụy khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm cẩn: “Mang hai nhóc này đi vào thì không thành vấn đề, nhưng tổng giám đốc này, anh chắc chắn là mình chỉ đi đến trang viện lâu đài Bi Feier của Knox như vậy là có thể mang Tổng giám đốc phu nhân ra ngoài được?”
Trang viện lâu đài Bi Feier là trụ sở chính của Knox, toàn bộ trang viện có diện tích khoảng 150 héc ta, trong trang viện có lâu đài, hồ, sông, rừng rậm.
Bên ngoài trang viện, toàn bộ lâu đài đều được bức tường thành do núi đá tạo thành bao quanh, mà bốn phía trang viện, đều được canh gác bởi lực lượng quân đội có trang bị vũ trang.
Lực lượng vũ trang gần ngàn người này là quân đội do Knox tự xây dựng, trang bị vũ khí hoàn hảo, kỷ luật nghiêm minh, còn chính quy hơn so với quân đội của chánh phủ.
Vì vậy, nếu Long Tư Hạo không có kế hoạch chu đáo và có đủ thực lực, thì rất khó có thể mang Lê Hiểu Mạn từ bên trong ra.
Lăng Hàn Dạ cũng đi tới bên cạnh Long Tư Hạo, ngưng trọng nói: “Long thiếu, tôi biết anh đang rất lo lắng cho Hiểu Hiểu bảo bối của anh, nhưng Lạc Thụy nói đúng, anh chỉ đi như vậy thì không thể mang Hiểu Hiểu bảo bối của anh ra ngoài được, chúng ta cần phải định ra một kế hoạch chu đáo.”
Dĩ nhiên là Long Tư Hạo biết cần phải định ra một kế hoạch chu đáo trước, nhưng bây giờ anh phải nhìn thấy Hiểu Hiểu của anh trước đã, anh phải chắc chắn cô an toàn rồi mới tính tiếp.
Anh cau mày nói: “Tôi đi đến trang viện Bi Feier để nhìn thấy Hiểu Hiểu trước đã.”
Dứt lời, anh quay trở về máy bay tư nhân của mình.
Lăng Hàn Dạ không yên tâm để Long Tư Hạo đi một mình như vậy: “Long thiếu, để tôi đi cùng với anh.”
Long Tư Hạo khẽ gật đầu, coi như là đáp ứng.
Đợi Lăng Hàn Dạ lên máy bay, sau khi máy bay cất cánh, Lạc Thụy mới dắt tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập đi vào tòa nhà khổng lồ phía sau lưng kia.
Bên trong lâu đài giống với bên trong biệt thự Thủy Lộ Hồ vậy, cứ cách một đoạn là sẽ có người đứng canh giữ.
Điều khác biệt chính là, người đứng canh giữ ở biệt thự Thủy Lộ Hồ chính là vệ sỹ, mà người đứng canh giữ ở nơi này tất cả đều là thành viên nội bộ của liên minh LR, người người đều là cao thủ lấy một địch mười.
Tiểu Nghiên Nghiên vừa đi theo Lạc Thụy, vừa tò mò hỏi: “Chú Lạc, nơi này là nhà của daddy sao?”
Lạc Thụy gật đầu, anh ta mỉm cười nói: “Tiểu bất điểm tiểu tổng giám đốc, nơi này là trụ sở chính của tổng giám đốc, tất cả thực lực của tổng giám đốc đều tập trung ở nơi này. Nhưng tổng giám đốc đã nói, biệt thự Thủy Lộ Hồ ở thành phố K trong nước mới là nhà của tổng giám đốc, bởi vì nơi đó là nơi mà ông ngoại của tổng giám đốc đã từng ở, mẹ của tổng giám đốc đã từng ở, bà ngoại của tổng giám đốc, còn có cha của ông ngoại tổng giám đốc, cha của cha của ông ngoại tổng giám đốc cũng ở... Quan trọng nhất chính là có Tổng giám đốc phu nhân và các cháu, còn có...”
Thấy Lạc Thụy lại bắt đầu phát huy tinh thần dài dòng của anh ta, Lăng Dinah đi ở phía sau “Bước từ từ” lên trước, đứng ở trước mặt Lạc Thụy, liếc nhìn anh ta: “Lạc Thụy chết bầm, anh không dài dòng thì sẽ chết người hả?”
Lạc Thụy vừa nhìn thấy Lăng Dinah, anh ta lại nhớ đến dáng vẻ ăn mặc ‘mát mẻ’ của cô, ánh mắt của anh ta không tự chủ được lưu chuyển trên người cô.
Ánh mắt của anh ta như tia nắng gắt vậy, lưu chuyển gi soi ở trên người Lăng Dinah, làm cho gò má của cô dần nóng lên, toàn thân đều rất không được tự nhiên.
Cô ấy trợn tròn mắt nói: “Lạc nhân yêu, anh nhìn đủ chưa?”
Lạc Thụy nhìn dáng vẻ hung dữ của Lăng Dinah, anh ta hơi híp mắt cười, không trả lời lại Lăng Dinah, mà nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập: “Tiểu bất điểm, tiểu tổng giám đốc, các cháu vừa mới đến đây, chú sẽ đưa các cháu đi dạo quanh đây, tổng giám đốc sẽ không thể trở lại ngay được.”
Dứt lời, anh ta lại nhìn về phía Lăng Dinah: “Tiểu thư Lăng Dinah, cô cứ tùy tiện, ngàn vạn lần đừng đi theo tôi.”
Lăng Dinah đi về phía trước, nắm lấy tay nhỏ của tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập: “Tiểu khả ái, nhóc đẹp trai, chị Dinah sẽ dẫn các em đi dạo, không cần phải đi dạo cùng cái kẻ cuồng dài dòng đó nữa.”
Tiểu Nghiên Nghiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhíu mày nhỏ hỏi: “Chị Dinah, chị quen thuộc nơi này sao?”
Lăng Dinah nở nụ cười quyến rũ: “Đi dạo không phải là nấu ăn, đi thôi, chúng ta qua bên kia trước.”
Lạc Thụy thấy Lăng Dinah dắt tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập đi dạo ở trong lâu đài, anh ta đi theo bọn họ sau lưng.
Bởi vì trong lâu đài có nhiều khu vực cấm, nên anh ta phải đi theo, để tránh bọn họ xông lầm vào nơi nguy hiểm bị nhân viên bắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...