Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cái này... Cái này...” Lạc Thụy xấu hổ nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, thì một người thông minh, một người ngu dốt mà, tôi hơi kém thông minh hơn Tô thiếu một chút...”
Sắc mặt Long Tư Hạo hơi trầm xuống: “Bên cạnh tôi không cần người quá ngu dốt.”
“Tổng giám đốc sẽ không đuổi việc tôi đấy chứ?” Lạc Thụy mếu máo nhìn Long Tư Hạo: “Đừng mà tổng giám đốc, tôi ở bên anh nhiều năm như vậy, trả giá vì anh nhiều năm như vậy, bây giờ anh lại không cần tôi nữa, tôi sẽ tủi thân chết mất.”
Long Tư Hạo lườm Lạc Thụy, mím môi, thản nhiên nói: “Ra ngoài.”
“A...!” Lạc Thụy lên tiếng, méo miệng, khóc nói: “Tổng giám đốc, vậy tôi ra ngoài, nếu anh cần thì gọi nhớ, tôi sẽ ở ngoài chờ anh dặn dò.”
Dứt lời, Lạc Thụy mặt, làm ra vẻ tủi thân ra khỏi phòng tổng giám đốc, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Ra khỏi phòng, anh ta liền gọi cho Lê Hiểu Mạn.
“Tổng giám đốc phu nhân, tôi muốn tố khổ với cô, tổng giám đóc không cần tôi nữa rồi, anh ấy muốn đuổi việc tôi, cô nói xem tôi khổ sở vì anh ấy nhiều năm như vậy, thế mà giờ anh ấy lại không cần tôi nữa, anh ấy làm tổn thương tôi, không muốn nhìn thấy tôi nữa ròi.”
Lạc Thụy nói khiến người ta rất dễ hiểu nhầm, nhưng Lê Hiểu Mạn biết anh ta luôn nói chuyện kiểu này cho nên đương nhiên sẽ hiểu đúng.
“Trợ lý Lạc, sao Tư Hạo lại không cần anh nữa?”
...
Lạc Thụy ở ngoài phòng làm việc gọi điện thoại cho Lê Hiểu Mạn, tố khổ.
Trong văn phòng, sau khi Lạc Thụy ra ngoài, Tô Dịch nhìn Long Tư Hạo hỏi: “Tư Hạo, cậu thật sự muốn đuổi việc Lạc Thụy sao? Còn nữa, cậu thật sự thấy Lạc Thụy là người thần bí?”
Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt thâm thúy, trầm giọng nói: “Cậu cảm thấy cậu ta có phải hay không?”
Tô Dịch thấy Long Tư Hạo hỏi lại mình, anh ta khẽ giật mình, lập tức cười nhạt đáp: “Không có chứng cớ, mình không dám nói, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng này.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo nhắm mắt, nghĩ đến lời Lý Tuyết nói tối qua, liền hỏi: “Cậu biết Lý Tuyết không?”
Thấy anh hỏi Lý Tuyết, Tô Dịch kinh ngạc nhìn anh, sắc mặt nhạt nhẽo: “Không biết.”
Long Tư Hạo nhìn anh ta đầy ẩn ý, không hỏi lại.
Tô Dịch lại hỏi: “Tư Hạo, nếu xác định được Lạc Thụy là người thần bí, cậu sẽ làm thế nào?”
Mặt Long Tư Hạo trầm xuống, ánh mắt sắc bén: “Với người đã làm tổn thương Hiểu Hiểu, mình nhất định sẽ làm hắn phải hối hận.”
Tô Dịch thấy anh như vậy thì nhíu mày: “Cậu ấy theo cậu làm việc cũng mười mấy năm rồi, cậu thật sự sẽ vì Hiểu Hiểu mà không để ý đến mười mấy năm tình cảm anh em sao?”
Vẻ mặt Long Tư Hạo khiến người ta không đoán được: “Người làm tổn thương Hiểu Hiểu, cho dù là ai, mình đều sẽ không bỏ qua.”
Lúc nghe anh nói như thế, Tô Dịch liền nhíu mày: “Tư Hạo, cậu yêu cô ấy đến mức sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, ngay cả tình cảm anh em cũng không để ý.”
Long Tư Hạo lạnh lùng: “Nếu cậu ta thật sự là người thần bí, vậy lúc hãm hại mình cậu ta có nghĩ đến tình cảm anh em với mình không? Là cậu ta bất nhân trước.”
Tô Dịch cúi đầu: “Nếu điều tra được cậu ấy không phải người thần bí...”
Long Tư Hạo trầm giọng ngắt lời anh ta: “Người thần bí nhất định là ở bên cạnh mình, nếu không phải Lạc Thụy, thì nhất định là một người khác.”
Nghe vậy, Tô Dịch cũng không gọi lại nữa.
Đảo mắt, thời hạn nửa tháng đã qua.
Knox biết Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn không hề ly hôn thì đích thân đến TE.
Trong văn phòng, lúc Long Tư Hạo nhìn thấy Knox theo thư kí vào thì không hề kinh ngạc, ánh mắt cực kì âm trầm.
Theo sau Knox là sáu tên vệ sĩ, ông ta vừa vào phòng tổng giám đốc liền ngồi xuống.
Long Tư Hạo khẽ híp mắt: “Sao uncle lại đến đây?”
Knox lạnh mặt, nhìn Long Tư Hạo: “Đã qua nửa tháng rồi, Glen vẫn chưa ly hôn với vợ, xem ra là cậu không hề để lời của tôi vào lòng.”
Ánh mắt u ám của Long Tư Hạo hiện lên sự sắc lạnh, anh nhìn Knox, cười nhạt: “Tôi chỉ để lời người tôi yêu vào lòng thôi.”
“Ha ha...” Knox cười âm trầm, nheo mắt nhìn anh: “Xem ra là cậu quyết tâm muốn đối địch với tôi rồi.”
Long Tư Hạo lạnh mặt: “Là uncle đối địch với tôi trước.”
Anh gọi ông ta một tiếng uncle, tức là đang cực kì tôn trọng ông.
Cả người Knox trầm xuống, cả người như thể bao phủ xương mù: “Glen, cậu không nhất định có thể thắng tôi.”
Ánh mắt Long Tư Hạo hiện lên sự lạnh lẽo: “Ông cũng không nhất định có thể thắng tôi.”
“Ha ha...” Knox lại cười ha hả: “Tôi quả nhiên không nhìn lầm người, cậu rất có quyết đoán.”
...
Qua nửa tháng điều trị, sức khỏe Thẩm Thi Vi đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Sáng sớm hôm nay, Lê Hiểu Mạn liền nhận được điện thoại của Thẩm Thi Vi, nói muốn gặp cô và bọn trẻ.
Bởi vì đã lâu không gặp Thẩm Thi Vi, nên cô cũng thấy nhớ, cuối cùng hẹn bà gặp mặt ở nhà hàng Tây lần trước hai người đi qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...