Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sophie thấy vẻ mặt của Thẩm Thi Vi tràn đầy bi thương thất vọng và thống khổ, nước mắt của cô ta tuôn rơi càng mãnh liệt hơn, cô ta lết đầu gối đang quỳ đi đến trước mặt bà, nắm lấy hai tay của bà, mông lung nhìn bà: “Mẹ, mẹ đừng thương tâm, con biết con đã làm cho mẹ quá thất vọng quá đau lòng, con biết mình đã làm rất nhiều chuyện không đúng, nhưng mẹ ơi, con thật sự là vạn bất đắc dĩ, chính con cũng không biết tại sao, chỉ cần vừa nhìn thấy Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn chung một chỗ, là con lại cảm thấy đau lòng, ghen tị như muốn phát điên lên. Ngày hôm đó, lúc con chĩa súng về phía Lê Hiểu Mạn, hoàn toàn là do con đã mất hết lý trí, mẹ, con thật sự rất hối hận, thật, con xin mẹ hãy tin tưởng con, con đã thật sự hối hận rồi, con sẽ không làm những chuyện sai lầm kia nữa đâu, mẹ tha thứ cho con đi, có được hay không?”
“Hối hận?” Thẩm Thi Vi không tin Sophie chút nào: “Sophie, con còn muốn gạt mẹ lần nữa sao?”
Sophie khóc lóc lắc đầu: “Mẹ, con xin mẹ hãy tin tưởng con, con đã thật sự hối hận rồi, bởi vì con bị người ta cưỡng bức mất đi sự trong sạch, những bức hình bất nhã kia của con lại bị người ta công bố ra ngoài, con đã bị đả kích rất nặng nề, vì vậy nên tinh thần mới hơi thất thường, nên con mới làm ra chuyện quá khích như vậy, lúc ấy con thật sự đã mất hết lý trí...”
Nói đến đây, Sophie lại khóc càng thương tâm hơn: “Mẹ, con biết mình rất đáng ghét rất đáng hận, không đáng để nhận được sự tha thứ và đồng tình, nhưng mẹ có biết con cảm thấy thống khổ nhiều như thế nào hay không, có biết con đang phải chịu bao nhiêu áp lực hay không? Tư Hạo không thương con, anh ấy và Lê Hiểu Mạn đã có cả con trai lẫn con gái, sự trong sạch của con đã mất, rồi lại bị người ta đưa ra ngoài ánh sáng, mỗi một chuyện đều đã khiến con phải chịu đả kích rất nặng nề, thiếu chút nữa là con đã tự vẫn...”
Cô ta nâng đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Thẩm Thi Vi: “Mẹ, con rất thống khổ, thật sự rất thống khổ, con sắp không thể chịu nổi nữa rồi, con thật sự không chỉ một lần nghĩ tới tự sát, nhưng mà... con sợ… con sợ sau khi con chết cha và mẹ sẽ thương tâm, con đã làm tổn thương trái tim của mẹ, con không muốn làm mẹ đau lòng thêm nữa.”
Mặc kệ Sophie khóc lóc thương tâm như thế nào, mặc kệ cô ta nói như thế nào, Thẩm Thi Vi đều cảm thấy không thể tin tưởng con gái của mình, bà không thể tin tưởng nổi cô con gái này của mình đã hối hận.
Bởi vì ở trong mắt của bà, bà không nhìn thấy chút hối hận nào từ cô ta.
Sophie thấy mình tốn công nói một đống lời như vậy, nhưng Thẩm Thi Vi vẫn thờ ơ, cô ta buông tay của Thẩm Thi Vi ra, rũ mi mắt xuống: “Mẹ vẫn không tin lời của con sao? Nếu mẹ không tin, con sẽ quỳ cho đến khi nào mẹ tin con mới thôi, mẹ không bảo con đứng lên, con sẽ không đứng lên nữa.”
Thẩm Thi Vi vẫn không quan tâm đến cô ta, mà bà nhắm hai mắt lại, giữa hai lông mày xuất hiện vẻmệt mỏi.
Bây giờ, lúc đối mặt với cô con gái này, bà cảm thấy rất mệt mỏi, lúc nào con bé mới có thể trung thực trở thành người đàng hoàng được đây?
Sophie thấy Thẩm Thi Vi không để ý tới mình, biểu tình của cô ta vô cùng mất mát và bi thương, cô ta vẫn tiếp tục cúi đầu quỳ yên dưới đất.
Qua khoảng nửa giờ sau, Thẩm Thi Vi mở mắt ra, thấy Sophie vẫn còn quỳ, trên mặt dàn dụa nước mắt, đôi mắt đã khóc đến nỗi sưng đỏ lên rồi, dù sao cũng là con gái ruột của bà, cho dù bà có tức giận thế nào đi chăng nữa thất vọng thế nào đi chăng nữa, thì trong lòng cũng vẫn sinh ra cảm giác không đành lòng.
Bà chăm chú nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén: “Con vẫn còn thích Tư Hạo à?”
Sophie thấy rốt cuộc thì Thẩm Thi Vi cũng chịu nói chuyện với mình, cô ta chợt ngẩng đầu lên, cầm lấy tay của Thẩm Thi Vi lần nữa, nước mắt lại tiếp tục rơi như mưa, giọng điệu nức nở, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mặc kệ con có còn yêu Tư Hạo hay không, con cũng sẽ không đi phá hư tình cảm của anh ấy và Lê Hiểu Mạn nữa, con sẽ không nghĩ biện pháp đoạt Tư Hạo lại nữa. Con đã biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi, con thật sự xin lỗi Tư Hạo, thật xin lỗi Lê Hiểu Mạn, càng phải xin lỗi Allen, con đã dưỡng dục thằng bé năm năm, nhưng lại không thật sự yêu thương thằng bé, con không phải là một người mẹ tốt, con chỉ luôn muốn lợi dụng thằng bé, thằng bé còn nhỏ như vậy, mà con nỡ đánh mắng thằng bé, con thật không phải là người...”
Nói đến đây, Sophie tự tát lên trên mặt mình “Bốp“.
Thẩm Thi Vi thấy vậy, bà nheo mắt lại, nhưng không đứng lên ngăn cản cô ta.
“Sophie, bây giờ mẹ cảm thấy rất thất vọng về con, từng cử chỉ từng hành động của con đã làm tổn thương trái tim mẹ, mẹ rất đau lòng, mẹ hy vọng con có thể thật sự biết sai, đừng tiếp tục làm những chuyện tổn thương Hiểu Hiểu và Tư Hạo nữa.”
Sophie siết chặc lấy tay của Thẩm Thi Vi, cô ta nhìn bà rồi dùng sức gật đầu, vẻ mặt kiên định: “Mẹ, con xin bảo đảm với mẹ, con thật sự sẽ không tiếp tục làm chuyện gây tổn thương đến bọn họ nữa, mẹ, mẹ có thể tha thứ cho con không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...