Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trụ sở chính liên minh LR của Long Tư Hạo ở đâu, liên minh LR tổng cộng có bao nhiêu thành viên, phân tán ở những quốc gia và địa khu nào, dùng phương thức gì để liên lạc và triệu tập bọn họ, người thần bí nhân đều không nói những điều này cho ông ta biết.
Ngày hôm sau, Thẩm Thi Vi bị Knox cưỡng chế xuất viện đón về biệt thự Nguyệt Hồ.
Thẩm Thi Vi không muốn xuất viện, bà hy vọng có thể cùng Lê Hiểu Mạn chung đụng nhiều hơn.
Nếu trở lại biệt thự, Lê Hiểu Mạn sẽ không thể tới đó được, trước khi thân thể của bà hoàn toàn bình phục, bà và Lê Hiểu Mạn sẽ rất khó có thể thường xuyên gặp mặt, mà chuyện bà muốn gặp cháu trai và cháu gái cũng khó.
Trước kia, Knox luôn vô cùng quan tâm đến bà, dịu dàng với bà, nhưng hai năm gần đây, bọn họ đã bắt đầu cãi vã.
Sau khi bị Knox cướng chế đón về biệt thự, tự nhiên là Thẩm Thi Vi lại xảy ra tranh cãi với Knox.
Lúc này, Thẩm Thi Vi đang ngồi ở trên giường trong phòng ngủ đcủa bà, vẻ mặt đầy tức giận, bà nhìn Knox bằng ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Ông ta đã từng rất tôn trọng ý kiến của bà, nhưng bây giờ ông ta lại cưỡng ép đón bà về đây từ bệnh viện, không tôn trọng bà chút nào.
Mà Knox thì đang đứng ở trước giường của Thẩm Thi Vi, vẻ mặt cũng tức giận giống bà, sắc mặt âm trầm.
Sau khi hai người ồn ào với nhau, thì không nói thêm gì nữa.
Trong phòng ngủ rơi vào bầu không khí trầm mặc.
Qua một lúc lâu, Knox mới nhìn Thẩm Thi Vi hỏi: “Carry, tại sao bà không muốn xuất viện?”
Thẩm Thi Vi khẽ xoa xoa mi tâm, bà nhắm mắt tựa vào đầu giường, không muốn nói thêm gì nữa.
Knox thấy bà không nói gì cả, ông ta lại nhìn chằm chằm vào bà hỏi thêm lần nữa: “Bà muốn con gái bà đến thăm bà?”
Thẩm Thi Vi mở mắt ra, bà nhìn về phía ông ta, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: “Ông biết tất cả mọi chuyện của tôi?”
Lúc trước, khi Knox theo đuổi bà, ông ta không hỏi tới quá khứ của bà, cũng nói không ngại bà có quá khứ như thế nào, mà lúc ấy bà cũng không muốn nhắc tới quá khứ thống khổ kia nữa, vì vậy đã không nói cho ông ta biết.
Sau này, khi bà đã gả cho Knox, hai người chung đụng rất hợp hài, sự dịu dàng và quan tâm của Knox khiến bà muốn làm một người vợ tốt, vì ông ta mà chống đỡ nửa bầu trời của gia tộc Knox, làm một nữ chủ nhân của gia tộc Knox không để ông ta mất mặt.
Nhưng hai năm gần đây, dần dần giữa bọn họ bắt đầu xảy ra mâu thuẫn và có những suy nghĩ khác nhau, ý kiến không hợp thì sẽ cãi vã.
Knox thấy Thẩm Thi Vi dường như hơi thất vọng với mình, biểu tình trên mặt ông ta không còn âm trầm giống trước như nữa.
“Là Sophie nói cho tôi.”
Nghe ông ta nhắc tới Sophie, trái tim của Thẩm Thi Vi lại đau đớn dữ dội, cô ta là con ruột của bà, vậy mà lại lợi dụng bà hết lần này đến lần khác, coi người mẹ ruột này làm khỉ để đùa bỡn.
Chẳng những vậy, cô ta lại còn nhẫn tâm đối xử với Allen như vậy, cho dù Allen không phải con trai ruột của cô ta, nhưng cô ta cũng đã nuôi thằng bé suốt năm năm, hơn nữa Allen vẫn là cháu ruột của cô ta, nhưng cô ta lại nhẫn tâm nổ súng với cháu ruột và chị ruột của mình, đứa con gái này khiến trái tim của bà quá tổn thương.
Sắc mặt của bà dần lạnh xuống, bà cố che thất vọng trong đáy mắt xuống, hỏi: “Sophie đã trở lại?”
“Ở trong phòng của con bé.” Knox đáp lời, thái độ của ông ta dần mềm nhũn, vẻ mặt cũng không căng cứng như vừa nãy nữa: “Vết thương của bà là do Sophie tạo thành?”
Knox đã điều tra xong chuyện này rồi, bây giờ ông ta hỏi Thẩm Thi Vi, chính là vì muốn khẳng định lại chuyện này.
Thẩm Thi Vi không đáp lại ông ta, một lát sau, vẻ mặt của bà mới dần lãnh nghiêm lại, nói: “Gọi Sophie tới gặp tôi.”
Sophie đang đứng ngay ngoài cửa phòng, vừa nãy lúc Thẩm Thi Vi và Knox tranh cãi với nhau, cô ta ở bên ngoài cửa phòng nghe thấy hết.
Sophie nghe thấy Thẩm Thi Vi nói muốn gặp cô ta, cô ta khẽ nheo đôi mắt màu nâu nhạt lại, ánh mắt thoáng không vui, cô ta biết mẹ mình nói muốn gặp mình, nhất định là muốn giáo huấn mình.
Knox ra khỏi phòng của Thẩm Thi Vi đi tìm Sophie, ông ta dùng tiếng Pháp nói với cô ta là mẹ cô ta muốn gặp, bảo cô ta đi vào, sau đó ông ta rời đi.
Sophie đứng ở ngoài cửa phòng chần chừ một lúc rồi mới đi vào.
“Mẹ.”
Cô ta cúi đầu, từ từ đi tới trước giường của Thẩm Thi Vi, sau đó quỳ xuống, hốc mắt đột nhiên đỏ hồng lên, nước mắt dần phủ đầy trong hốc mắt: “Mẹ, thật xin lỗi, con không cố ý nổ súng vào mẹ, con không cố ý muốn làm mẹ tổn thương, thấy mẹ bị thương con cũng rất đau lòng, con rất lo lắng cho mẹ, bây giờ mje cảm thấy thế nào rồi? Thật xin lỗi, mẹ, con xin mẹ hãy tha thứ cho con đi.”
Thẩm Thi Vi thấy Sophie quỳ xuống trước giường của bà khóc lóc kể lể, bà cảm thấy vừa tức giận lại vừa đau lòng.
Bà đã thật sự cưng chiều con bé đến hư rồi sao?
Tại sao con bé lại hư hỏng như vậy?
Bà đã dụng tâm dạy dỗ con bé như vậy, nhưng ngay cả thị phi trắng đen con bé cũng đều không phân biệt nổi, vì cái mà con bé gọi là tình yêu, con bé lại dám làm ra nhiều chuyện gây tổn thương đến người thân của mình như vậy.
Con bé đã thật sự khiến cho bà quá thất vọng quá đau lòng.
Nhìn Sophie, hốc mắt của Thẩm Thi Vi cũng dần đỏ lên, đôi mắt dần ướt át, bà đau lòng lắc đầu, là do bà vô dụng, bà không phải là một người mẹ tốt, bởi vì bà không dạy dỗ tốt con gái của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...