Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Dinah trợn mắt, hung hăng nhìn Lạc Thụy chằm chằm, dùng tay chỉ về phía mình: “Tôi làm nhục anh? Tôi làm nhục anh gì chứ, Lạc Thụy chết tiệt, người tôi yêu là anh Tư Hạo, không phải là anh, tôi làm nhục anh cái gì? Anh cho rằng mình là ai, anh có cởi hết dâng lên cho tôi tôi cũng không thèm. Rõ ràng là tôi chẳng hề có chút hứng thú với anh, rõ ràng là anh nhân lúc tôi uống say nên mới khiếm nhã với tôi, cướp đi trong sạch của tôi, hại tôi có lỗi với anh Tư Hạo, tôi muốn giết anh.”
“Khiếm nhã với cô?” Lạc Thụy coi thường nhìn Lăng Dinah, khuôn mặt mang theo vẻ tức giận: “Lăng Dinah tiểu thư, người tôi thích là kiểu người dịu dàng, thiện lương, rộng lượng, đáng yêu, có khí chất, có giáo dục, có tâm hồn đẹp, thượng khách hạ bếp đều được, có trước có sau, có ngực có đầu óc, cô xem lại bản thân xem có gì có thể thuận mắt tôi được không, cô thì có lực hấp dẫn gì chứ? Thà tôi khiếm nhã với một con bò cái cũng sẽ không có chuyện đối với cô đâu.”
Lăng Dinah bị Lạc Thụy đả kích thâm sâu, vốn đang chịu đựng tức giận thì giờ như được châm ngòi thêm, lửa giận ngút trời.
Cô đánh về phía Lạc Thụy, ngã xuống giường, hai mắt phóng hỏa về phía anh, tức giận nói: “Lạc Thụy chết tiệt, thử lặp lại lời anh vừa mới nói xem.”
Lạc Thụy và Lăng Dinah cũng không phải là trần như nhộng, Lạc Thụy mặc dủ không mặc phía trên nhưng bên dưới vẫn mặc quần, mà Lăng Dinah thì còn đang mặc áo lót màu đỏ.
Thân thể cô rất tốt, trước sau lỗi lõm đủ cả, giờ phút này đang ngã trên người Lạc Thụy, ngực của cô tự nhiên sẽ rơi vào trong mắt Lạc Thụy.
Anh nhìn "hung khí cỡ lớn" đang gần trong gang tấc thì trừng mắt, không khỏi nuốt nước miếng.
Mới vừa rồi anh toàn nói lung tung, vốn là cố ý đả kích Lăng Dinah, chỉ là anh thật sự không ngờ, thân thể cô lại đẹp thế.
Đột nhiên anh cảm thẫy mũi mình nóng lên, có gì đó như từ trong mũi chảy ra.
Trong lòng anh cả kinh, ngón tay đưa lên phía mũi rồi nhìn, thấy trên đầu ngón tay thực sự có máu, mắt anh còn trừng lớn hơn nữa.
Anh nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình vài giây, sau đó nhìn Lăng Dinah: “Lăng Dinah tiểu thư, mời bỏ vũ khí ngực của cô ra đi, đè lên mũi tôi giờ còn chảy máu rồi đây.”
Dứt lời, anh đẩy Lăng Dinah ra, đúng lúc lại chạm vào "hung khí" của cô.
Cảm giác được thứ mềm mại trong tay, gương mặt tuấn tú của anh không khỏi hồng lên vài phần.
Lăng Dinah thấy vậy thì trong mắt lửa giận càng nhiều, cô đỏ mặt, xấu hổ và giận dữ quát: “Lạc! Thụy! Khốn! Kiếp! Tôi giết anh.”
Vừa nói, cô vừa đưa tay lên bóp cổ Lạc Thụy.
Lạc Thụy cau mày, híp mắt cười nhìn vẻ mặt tức giận của cô: “Lăng Dinah tiểu thư, xin đừng... manh động, không phải chỉ sờ vào... ngực thôi sao, cùng lắm thì... cho cô sờ cái của tôi.”
Lăng Dinah giận dữ nhìn Lạc Thụy, ánh mắt mang theo tia ủy khuất: “Lạc Thụy chết tiệt, lần đầu tiên của tôi muốn cho anh Tư Hạo, vậy mà anh lại cướp đi, là anh hại tôi phải làm chuyện có lỗi với anh Tư Hạo, huhu... Tôi muốn giết anh, trả lại sự trong sạch cho tôi, hu hu... Trả lại cho tôi...”
Lăng Dinah lúc này vừa giận vừa ủy khuất, sự trinh trắng hơn hai mươi năm cô giữ giờ đều mất rồi.
Tại Lạc Thụy, là anh làm cô mất đi sự trong sạch, làm cô có lỗi với anh Tư Hạo.
Lạc Thụy nghe cô nói anh là người đầu tiên thì không tin nhìn cô “Lăng Dinah, cô... cô đây là lần đầu tiên? Cô... lừa... ai chứ? Có trời mới tin… đây là… lần đầu tiên của cô.”
Anh càng nói vậy, Lăng Dinah càng dùng sức.
Lạc Thụy thấy Lăng Dinah sắp bóp chết mình thì hai tay đưa lên từ phía dưới, đẩy giữa hai cánh tay cô, sau đó dùng lực đẩy, Lăng Dinah liền buông lỏng tay ra.
Lạc Thụy vốn đã trải qua huấn luyện, đương nhiên có thể dễ dàng khiến Lăng Dinah bỏ tay khỏi cổ mình.
Anh vuốt cổ mình, quét mắt quanh phòng một lượt, không nhìn thấy quần áo của mình, ngay cả của Lăng Dinah cũng không thấy đâu.
Anh híp mắt quay đầu nhìn Lăng Dinah, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, vừa lấy tay lật chăn lên.
Trên giường sạch sẽ không có dấu vết gì cả.
Anh nhìn giường, rồi cười nói với Lăng Dinah đang xấu hổ và giận dữ: “Lăng tiểu thư, nếu như đây là lần đầu tiên của cô vậy xin hỏi dấu vết lần đầu của cô đâu?”
Lăng Dinah vốn còn muốn tiếp tục bóp cổ Lạc Thụy, nghe anh nói vậy thì nhìn quanh giường đơn, thấy không có gì cả, mà cảm giác thân thể cũng không hề khó chịu, lúc này mới yên tâm.
Lúc cô vừa mới ngủ dậy, thấy Lạc Thụy ở bên cạnh thân thể của mình, hơn nữa còn không mặc quần áo, cô còn tưởng anh đã làm gì, giờ nhìn lại thì cũng rõ ràng.
Nhưng sau đó cô lại tức giận nhìn Lạc Thụy: “Lạc Thụy chết tiết, sao anh lại không mặc quần áo ngủ bên cạnh tôi chứ? Anh muốn tôi lầm tưởng tôi và anh phát sinh quan hệ, sau đó liền từ bỏ không theo đuổi anh Tư Hạo nữa sao? Nằm mơ đi, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ đợi anh Tư Hạo ly hôn.”
Lạc Thụy hơi co rút khóe môi: “Lăng tiểu thư, cô nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không vì để cô buông tha cho tổng giám đốc mà thuận theo việc ngủ với cô cả đêm, chúng ta là do có người sắp đặt, còn nữa, Lăng Dinah tiểu thư, sao đến giờ cô cũng không rõ tổng giám đốc chỉ yêu phu nhân mà thôi. Ngài ấy rất vất vả mới kết hôn được với phu nhân, không thể nào ly hôn được đâu, trừ phi đầu tổng giám đốc bị cửa kẹp, cô muốn đợi ngài ấy ly hôn rồi lấy mình, đợi kiếp sau đi.”
Lăng Dinah nghe anh nói vậy thì ánh mắt tràn ngập tức giận dữ nhìn anh, hốc mắt ướt đi mấy phần: “Đợi đến kiếp sau thì đợi đến kiếp sau, tôi đã chờ anh Tư Hạo lâu vậy rồi, cũng không ngại chờ anh ấy đến đời sau đâu.”
“Vậy cô cứ từ từ mà đợi.” Lạc Thụy xoa xoa mũi, nhìn Lăng Dinah một cái rồi đi tới phòng tắm.
Mỗi phòng tầng hai đều có cả phòng tắm và phòng vệ sinh.
Mà anh vừa bước chân vào phòng tắm chân sau chưa kịp bước vào hẳn thì phía sau liền truyền đến tiếng khóc.
“Huhu... Anh Tư Hạo, sao anh lại không yêu em? Tại sao? Anh đã có vợ, Huhu... Sau này em không thể quang minh chính đạo theo đuổi anh được nữa.”
Cô đau lòng, cô theo đuổi anh lâu như vậy rồi, vậy mà không hề có kết quả.
Nghe thấy tiếng cô khóc, Lạc Thụy xoay người về phía cô, thấy cô ngồi xếp bằng trên giường, khóc như đứa trẻ ba tuổi thì anh hơi cau mày, không khỏi động lên một tia thương cảm với Lăng Dinah.
Anh quay lại, ngồi lên giường, ngồi đối diện Lăng Dinah, nhìn cô không nói lời nào.
Lăng Dinah ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Lạc Thụy ngồi đối diện mình mà không nói gì, thấy mũi anh còn ít máu, cô trừng anh, "Nhìn tôi làm cái gì?”
Lạc Thụy cười “Hôm nay tôi mới phát hiện, hóa ra Lăng Dinah tiểu thư khóc còn đẹp hơn cười, đừng ngừng lại, cứ tiếp tục khóc đi, tôi sẽ tiếp tục thưởng thức vẻ mặt xinh đẹp này của cô.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...