Tiểu Nghiên Nghiên được Lăng Dinal dắt xuống thấy dáng vẻ vừa thấy daddy của bé liền hận không thể nhào tới của Lăng Dinal, bé chớp mắt: “Chị Tiểu Na, phải thùy mị một chút, daddy mới thích.”
Lăng Dinal nghe lời Tiểu Nghiên Nghiên, nghe bé nói thùy mị, cô buông tay bé và Tiểu Long Dập ra, thùy mị hơn vừa rồi rất nhiều.
Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập nhìn cô cười, đi về phía Lâm Mạch Mạch, đồng thời lên tiếng: “Dì Lâm.”
Nghe hai thanh âm non nớt, Lâm Mạch Mạch ngẩng đầu, thấy Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập tay trong tay đi tới.
“Nghiên Nghiên, Allen, chào hai cháu, hoan nghênh dì Lâm và anh Bân Bân đến nhà hai cháu làm khách không?” Lâm Mạch Mạch ôn nhu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập, trong lòng vô cùng thích.
Sau đó cô nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, hai tiểu bảo bối của cậu thật đáng yêu, mình muốn làm mẹ nuôi bọn chúng.”
“Được.” Tiểu Nghiên Nghiên sảng khoái đáp, nhìn Lâm Mạch Mạch ngọt ngào cười, trên mặt đỏ ửng, cực kỳ khả ái: “Mẹ nuôi, con và anh đều cực kỳ hoan nghênh mẹ và anh Bân Bân nha!”
Lâm Mạch Mạch thấy Tiểu Nghiên Nghiên trực tiếp kêu cô là mẹ nuôi, cô cười đi tới trước mặt bé, ngồi xổm xuống, hôn lên trán bé: “Bảo bối Nghiên Nghiên, con thật đáng yêu, mẹ nuôi rất thích con.”
“Muốn con gái?”
Một thanh âm hài hước vang lên, Lâm Mạch Mạch vừa nghe liền biết là ai phát ra, cô không ngẩng đầu nhìn người nói, mà nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, khi nào ăn cơm? Mình sắp chết đói rồi.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Lăng Hàn Dạ đứng cách cô không xa, sau đó nhìn Lâm Mạch Mạch: “Lập tức dọn cơm.”
Sau đó cô liền dẫn Lâm Mạch Mạch đi ra vườn hoa.
Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập mỗi người một bên dắt tay Ngụy Vũ Bân đi sau.
Lăng Hàn Dạ thấy Lâm Mạch Mạch và Lê Hiểu Mạn đi ra ngoài, hai lông mày nhíu lại.
Vì sau khi bị thương, Lăng Hàn Dạ luôn ở bệnh viện, Lăng Dinal đương nhiên không biết chuyện anh bị thương.
Ánh mắt cô rơi vào trên đầu anh, kinh ngạc hỏi: “Anh, đầu anh sao thế?”
Cô đi tới trước mặt Lăng Hàn Dạ, ánh mắt lo lắng nhìn đầu anh.
Mặc dù bình thường cô và Lăng Hàn Dạ hay cãi vả, sẽ anh mắng em em mắng anh, nhưng cô vẫn rất quan tâm anh trai duy nhất này.
Lăng Hàn Dạ cúi đầu nhìn Lăng Dinal, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô, nở nụ cười vui mừng: “Nha đầu chết tiệt, không ngờ em còn biết quan tâm anh, yên tâm đi, anh không sao, chẳng qua vô tình bị giày cao gót đập trúng mà thôi.”
Lạc Thụy nghe vậy, kinh ngạc nhìn anh: “Lăng đại thiếu, anh cũng quá xui xẻo rồi, giày cao gót cũng có thể đập trúng đầu anh, anh nói anh lùn bao nhiêu? Không phải là anh nằm dưới đất nhìn lén đáy quần cô gái người ta, bị người ta đạp anh một cước chứ?”
Sau đó anh lại hỏi: “Có phải anh nhìn lén đáy quần vị Lâm tiểu thư kia không?”
Lăng Dinal nghe không hiểu, cũng không kịp phản ứng Lâm tiểu thư là ai, cô nhìn Lạc Thụy, hất cao cằm: “Lạc Thụy đáng chết, Lâm tiểu thư anh nói là ai? Cô ta lại dám đập anh tôi, tôi làm thịt cả anh và cô ta.”
Lạc Thụy nhìn Lăng Dinal mặt đầy kiêu ngạo, vòng hai tay trước ngực: “Xí xí xí, Dinah tiểu thư, cô động một chút là giết người làm thịt người, cô có thể học tập chút được không? Không trách cô đến 25 tuổi cũng không có người theo đuổi, mỹ nam đều bị dáng vẻ ác độc của cô hù dọa chạy hết.”
Lăng Dinal không vui trợn mắt nhìn anh: “Tôi ác độc thế nào? Tôi không muốn anh cưới tôi, tôi không cần người theo đuổi, tôi theo đuổi anh Tư Hạo là được.”
Long Tư Hạo không để ý tới cô, Lạc Thụy trợn mắt nhìn cô, rất không khách sáo nói: “Dinah tiểu thư, cô đừng có mơ giấc mơ ngàn thu nữa, cô vĩnh viễn cũng không theo đuổi được Tổng giám đốc, vì Tổng giám đốc và Lê tiểu thư đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi.”
Chuyện Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn lĩnh giấy chứng nhận kết hôn không có mấy người biết, Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch cũng không biết.
Lúc này Lăng Thụy vừa nói ra, Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch đều kinh ngạc.
Lăng Hàn Dạ nhìn anh hỏi: “Anh và Lê Hiểu Mạn thật sự lĩnh giấy rồi?”
Lúc Lăng Hàn Dạ hỏi lời này, Lăng Dinal đang mặt đầy bi thương nhìn anh, trong mắt lóe lên nước mắt: “Anh Tư Hạo, Lạc Thụy đáng chết kia không phải nói thật chứ? Anh và Lê Hiểu Mạn lĩnh giấy rồi?”
Long Tư Hạo cảm thấy chuyện anh và Lê Hiểu Mạn lĩnh giấy cũng không phải chuyện cần che giấu, vì vậy cũng không giấu diếm: “Tôi và Hiểu Hiểu đã là vợ chồng hợp pháp.”
“Hu hu… Đau lòng quá…” Lăng Dinal thấy anh thừa nhận, mặt thảm thiết hu hu.
Lạc Thụy nhìn Lăng Dinal mặt đầy bi thương, câu môi nói: “Vấn đề này cũng không cần hỏi, Tổng giám đốc và Tổng giám đốc phu nhân cũng cử hành hôn lễ rồi, dĩ nhiên đã lĩnh chứng nhận.”
“Ai nói cử hành hôn lễ rồi thì nhất định phải lĩnh chứng?”
Lăng Dinal trừng mắt nhìn Lạc Thụy, ánh mắt ai oán nhìn Long Tư Hạo, mới mặt đầy bi thương đi ra phòng khách.
Trước biệt thự, trong vườn hoa phong cách châu Âu, giữa bàn để một bó hoa bách hợp, cho người khác một cảm giác ưu nhã duy mỹ.
Bên cạnh còn có một vài bàn ăn dài, phía trên đã bày đầy tráng miệng và rượu quý giá.
Mặc dù chỉ là tụ họp đơn giản, vườn hoa xinh đẹp lại được Lê Hiểu Mạn bố trí công phu.
Cô cố ý bày một sofa sang trọng trong vườn, lát nữa có người nào uống say có thể nằm đó ngắm bầu trời, đếm sao gì đó.
Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch ngồi vào bàn trước, Lăng Dinal đi ra ngồi xuống cạnh Tiểu Nghiên Nghiên, đôi mắt đầy ai oán trợn to nhìn Lê Hiểu Mạn.
Nhận ra ánh mắt ai oán của Lăng Dinal, Lê Hiểu Mạn cau mày, không rõ làm sao lại đắc tội Đại tiểu thư này, ánh mắt kia nhìn cô giống như cô làm chuyện gì có lỗi với cô.
Mấy nữ giúp việc trong biệt thự nhanh nhẹn dọn chén dĩa, ly rượu, dao, muỗng quý giá lên.
Nữ giúp việc bưng thức ăn lên, Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch mới đi ra.
Lăng Hàn Dạ vừa nhìn liền thấy Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch ngồi cạnh nhau, mà bên kia Lâm Mạch Mạch là Ngụy Vũ Bân, sau đó là Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập.
Bọn họ ngồi như vậy, anh không có cách nào ngồi cạnh Lâm Mạch Mạch.
Anh híp mắt, nhìn Long Tư Hạo bên cạnh anh: “Long thiếu, đến nhà anh ăn cơm có cả giác cao to hẳn lên, có điều, dường như vợ anh ngồi sai vị trí, đi sửa cho cô ấy đi.”
Long Tư Hạo nhìn Hiểu Hiểu của anh, thấy cô quả thật ngồi sai vị trí, anh tà mị nhìn Lăng Hàn Dạ cười một tiếng, đi thẳng tới bên người Lê Hiểu Mạn, cúi người, môi mỏng kề sát bên tai cô: “Hiểu Hiểu, đứng lên một chút.”
Lê Hiểu Mạn giương mắt nhìn Long Tư Hạo, thấy anh đang nở nụ cười dịu dàng nhìn cô, cô nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...