Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn thấy tiểu Nghiên Nghiên có Long Tư Hạo ôm, cô cúi đầu nhìn Long Dập: “Allen, mẹ mang con đi tắm trước.”
Dứt lời cô ôm Long Dập đi vào phòng ngủ của bé.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn bóng lưng mẹ rời đi lập tức quay đầu nhìn ba Long Tư Hạo, chớp chớp mắt: “Ba, con cảm thấy địa vị của ba tràn đầy nguy cơ... anh muốn cướp mẹ đi rồi.”
Long Tư Hạo cười nhìn tiểu Nghiên Nghiên, đưa tay gõ đầu bé: “Tiểu quỷ, mẹ con ai cũng không cướp đi được.”
Miệng anh nói như vậy thôi nhưng anh nhìn cửa phòng ngủ cảm thấy con trai bảo bối rất có khả năng cướp bà xã của anh.
Lê Hiểu Mạn tắm rửa cho Long Dập xong mới ôm bé về phòng ngủ, nhưng không định về phòng: “Allen, đêm nay mẹ ngủ ở đây cùng con.”
Long Dập vẫn luôn ngủ một mình đương nhiên hy vọng có mẹ ngủ cùng, nghe Lê Hiểu Mạn nói như vậy trong lòng cao hứng gât đầu: “Vâng ạ.”
Lê Hiểu Mạn hôn lên trán bé, lại tắt đèn ngủ trong phòng.
Tắm rửa xong, Long Tư Hạo ở phòng ngủ chờ cô, anh cho rằng Lê Hiểu Mạn đưa Long Dập về phòng tắm rửa cho bé rồi sẽ quay lại nhưng anh chờ mòn mỏi vẫn không thấy bà xã thân yêu trở lại.
Mà ở trong phòng ngủ Long Dập, Lê Hiểu Mạn ôm Long Dập ngủ thiếp đi.
Thân hình nhỏ bé của Long Dập núp trong lòng cô ngủ say sưa, khóe môi hồng hồng nhếch lên.
Trong phòng ngủ, Long Tư Hạo không chờ được Lê Hiểu Mạn trở về, Long Tư Hạo đen mặt, anh xuống giường đi tới phòng ngủ bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Vì tắt đèn và kéo rèm che nên phòng ngủ tối đen, Lê Hiểu Mạn và Long Dập ngủ say sưa, Long Tư Hạo thính giác thính nghe được tiếng hít thở của hai mẹ con, mặt anh càng đen hơn.
Thật sự bị con gái bảo bối nói đúng ròi, địa vị của anh tràn đầy nguy cơ, con trai báo bối của anh đoạt Hiểu Hiểu nhà anh mất rồi.
Anh nhẹ bước đi tới giường sau đó vén chăn lên, lén bò lên giường, ngủ bên cạnh Lê Hiểu Mạn, nghiêng người ôm eo cô, đôi môi nóng bỏng dán sau gáy cô, bàn tay kia con du ngoạn khắp người cô.
Cảm thấy trên người ngứa ngáy, Lê Hiểu Mạn mơ màng nói: ”Allen, đừng làm loạn nữa.”
Long Tư Hạo xấu xa ngậm lấy vành tai cô, trêu chọc cô.
Lê Hiểu Mạn rụt rụt cổ buông Long Dập ra sau đó hướng bên người anh mơ màng nói: ”Allen, đừng làm loạn nữa, mẹ muốn qua bên ba rồi đấy.”
Long Tư Hạo thấy cô nghiêng người qua liền cúi đầu hôn cô, cắn cắn môi cô.
Đột nhiên hít thở không thông, Lê Hiểu Mạn tỉnh lại, vừa mở mắt ra, giữa khoang mũi đều là hơi thở của anh.
Âm thanh của anh vang lên: “Tỉnh rồi sao?”
Lê Hiểu Mạn còn tưởng là Long Dập gây rối tỉnh lại thấy là Long Tư Hạo, cô đẩy đẩy anh: “Tư Hạo, sao anh còn chưa ngủ?”
Long Tư Hạo cúi đầu, trong bóng tối không thể nhìn rõ mặt cô, sắc mặt anh trầm xuống, giống như đứa bé tức giận nói: “Một mình không ngủ được.”
Bởi vì không bật đèn nên cô không nhìn thấy biểu tình trên mặt anh, cũng không phát hiện ông xã nhà mình đang ăn giấm của con trai.
Cô không nhìn thấy anh, nhỏ giọng: “Vậy anh qua ngủ cùng Nghiên Nghiên đi, nhớ đắp chăn cho con bé, Nghiên Nghiên hay đá chăn.”
Khuôn mặt Long Tư Hạo đen như than củi: “Bà xã đang muốn chia phòng ngủ với ông xã sao?”
Cuối cùng Lê Hiểu Mạn cũng nghe ra sự bất mãn của anh, cô vươn tay ôm má anh, hôn anh một cái: “Ông xã ủy khuất một chút đi, em chỉ muốn ở cùng con trai chúng ta một chút.”
“Vậy phải ủy khuất bao lâu chứ??”
“Bây giờ còn chưa biết được, tóm lại mỗi đêm em đều ngủ cùng Allen, ông xã ngoan, nhanh về phòng ngủ đi.”
Dứt lời cô đưa tay đẩy anh ra, thấy anh vẫn không hề nhúc nhích đè lên người cô, cô muốn lên tiếng thì ngoài cửa nghe tiếng động.
Hơn nữa đi đường còn phát ra âm thanh giống như trẻ con, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo không cần đoán cũng biết là tiểu Nghiên Nghiên.
Cô nhóc kia không biết là vô tình hay cố ý mà đi đường không biết nhẹ nhàng.
Bé đi dẹp lạch bạch giống như muốn nói Long An Nghiên bé đi vào phòng ngủ đây.
Người vào đúng là tiểu Nghiên Nghiên, bé sờ cạnh giường sau đó cởi giày bò lên giường sau đó bật đèn giường lên.
Căn phòng sáng lên, tiểu Nghiên Nghiên nhìn thấy ba đang nằm bên cạnh mẹ mà hai người đang giật giật khóe môi nhìn bé.
“Nghiên Nghiên, không ở trong phòng ngủ còn chạy tới phòng anh trai làm gì?” Long Tư Hạo tái mặt nhìn tiểu Nghiên Nghiên nói xong lật người xuống khỏi người Lê Hiểu Mạn.
Tiểu Nghiên Nghiên nháy mắt nhìn Long Tư Hạo: “Vậy ba vì sao không ngủ còn chạy tới phòng anh?”
Lúc này Long Dập cũng tỉnh lại, bé mở mắt thấy ba và em gái đều ở trong phòng ngủ mình, bé kinh ngạc, đưa tay xoa xoa mắt: “Ba, em gái, sao hai người còn chưa ngủ?”
Long Tư Hạo leo lên giường ngue bên cạnh Long Dập: “Đêm nay ba ở đây ngủ cùng con.”
Tiểu Nghiên Nghiên leo lên bên cạnh Lê Hiểu Mạn nằm xuống, nhìn Long Dập, hé mắt cười: “Anh, đêm nay em cũng ngủ ở chỗ anh, anh không ngại chứ?”
Long Dập nhìn tiểu Nghiên Nghiên lắc đầu cười: “Không ngại.”
Một nhà bốn người nằm cùng một chỗ thật ấp áp và hạnh phúc, Lê Hiểu Mạn cũng nằm xuống.
Hiện tại Long Dập và tiểu Nghiên Nghiên nằm giường, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo nằm hai bên hai tiểu gia hỏa.
Long Tư Hạo nằm cạnh Long Dập mà Lê Hiểu Mạn nằm cạnh tiểu Nghiên Nghiên.
May mà giường đủ lớn, một nhà bố người nằm lên không hề chật chội, dù có nằm thêm hai đứa nhóc nữa thì vẫn không thành vấn đề.
Hiếm khi mọt nhà bốn người ngủ chung một chỗ, Long Tư Hạo cúi đầu nhìn ba người so với tính mạng anh còn quan trong hơn, trong mắt anh đầy ý cười.
Anh dịu dàng hỏi: “Bà xã, Nghiên Nghiên, Allen, ngủ chưa, anh muốn tắt đèn.”
“Ngủ ngon.” Một lớn hai nhỏ đồng thanh.
Long Tư Hạo cong môi đưa tay tắt đèn.
Một đêm yên giấc.
Sáng sớm Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo tỉnh dậy thì tiểu Nghiên Nghiên và Long Dập còn chưa tỉnh.
Vốn định xuống lầu làm bữa sáng nhưng Lê Hiểu Mạn lại bị Long Tư Hạo ôm về phòng ngủ của bọn họ bổ túc bữa ăn khuya hôm qua.
Sau khi kết thúc, Long Tư Hạo như trước kia săn sóc bưng nước thanh lý chiến trường cho Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn còn nằm trên giường hưởng thụ anh săn sóc.
“Tư Hạo, hôn lễ tên thần bí chạy thoát, Sophie bị Nox mang đi, hình như chúng ta lộ rồi.”
Cúi đầu, đột nhiên cô ngồi dậy, đôi mắt gắt gao nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, anh tin tưởng Tô Dịch sao? ngày đó rốt cuộc anh ta có tới tham gia hôn lễ hay không?”
Cô càng ngày càng cảm thấy Tô Dịch giống như người thần bí.
Cô nhớ tới sau tai người thần bí có chữ ‘Tư’, nếu Tô Dịch có chữ đó sau tai thì chứng minh anh ta là người thàn bí.
Cô vẫn chưa nói chuyện này cho Tư Hạo, ngay từ đâu là vì cô và Tư Hạo còn chưa quay lại, cô không thể nào nói chuyện đó cho anh.
Sau này bọn họ tốt đẹp lại rồi, lại liên tiếp xảy ra bao nhiêu chyện cô cũng quên chi tiết này.
Sau đó cô nhìn Long Tư Hạo hỏi: “Tư Hạo, trên người Tô Dịch có hình xăm không? Nhất là sau tai ấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...