Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quả nhiên, cho tới bây giờ ông vẫn chưa từng để Thẩm Thi Vi bà ở trong lòng!

Ở trong mắt Long quân Triệt, có lẽ ông ta chỉ gặp qua bà mấy lần, nhưng từ sau buổi tiệc rượu đó, bà vẫn luôn chú ý tới ông ta.

Bà yêu ông ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lúc đó, ông ta đang thay cha nuôi Long Đằng Thiên của ông ta quản lý Long thị, vì có thể nhìn ông ta, gần như là ngày nào bà cũng đứng ở bên ngoài cao ốc Long thị để chờ ông ta.

Bà ngồi ở trong xe, ngồi nhìn từ lúc ông ta đi làm đến lúc ông ta tan sở, đến khi ông ta trở về, bà mới trở về nhà.

Khi đó bà còn rất trẻ, lại là lần đầu tiên động tâm với một người đàn ông, bà luôn hướng tới một tình yêu oanh oanh liệt liệt, vì vậy, bà gần như đã tiêu hao hết toàn bộ nhiệt tình của mình cho Long quân Triệt.

Ngoài việc chờ ông ta ở bên ngoài cao ốc Long thị, bà cũng tự mình làm mấy món ăn cho ông ta, rồi nghĩ biện pháp để cho người đưa đến tay ông ta.

Thậm chí bà còn dùng tên giả để đi vào Long thị, chẳng qua là ông ta vẫn luôn không biết mà thôi.

Sau đó, bọn họ cũng đã từng gặp mặt trong hai buổi tiệc rượu, nhưng ông ta chỉ trò chuyện với bà mấy câu, rồi lại nói xin lỗi không tiếp chuyện được, bà lại không nhìn thấy bóng dáng của ông ta trong tiệc rượu nữa.

Long quân Triệt thấy Thẩm Thi Vi cụp mi mắt suy nghĩ sâu xa, biểu tình hơi khổ sở, ông ta cau mày lại, nhớ tới chuyện vừa nãy bà bảo tiểu Nghiên Nghiên gọi ông ta là ông ngoại, trong lòng ông ta lại cảm thấy nghi ngờ, liền hỏi: “Tại sao vừa nãy bà lại bảo Nghiên Nghiên gọi tôi là ông ngoại?”


Thẩm Thi Vi thu hồi suy nghĩ lại rồi nhìn về phía Long quân Triệt, bà nở nụ cười nhàn nhạt, “Tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, tôi thật sự không nghĩ tới qua hơn hai mươi năm rồi mà còn có thể gặp lại ông.”

Giọng điệu của bà khá thoải mái, nhưng trong đó lại xen lẫn biết bao nhiêu là chua xót và khổ sở, mà chỉ có mình bà biết.

Đã nhiều năm như vậy, phần tình yêu mãnh liệt mà thuở thuở thiếu thời bà dành cho hôm nay cũng chỉ còn lại có tiếc nuối và khổ sở.

Long quân Triệt nheo đôi mắt hoa đào lại, ông nhạy bén nhìn bà, dò xét nói: “Có vẻ như bà có tâm sự?”

Thẩm Thi Vi lãnh đạm nhìn Long quân Triệt, “Mỗi một người đều có tâm sự riêng của mình, tôi nghĩ ông cũng không phải là ngoại lệ.”

Long quân Triệt buông thõng mi mắt xuống, “Đúng vậy.”

Ông ta cũng có rất nhiều tâm sự, nhưng lại không tìm được ai có thể bày tỏ cùng.

Có những tâm sự chôn giấu ở trong lòng quá lâu, dần hóa thành tảng đá lớn, đè nặng khiến ông ta không thể thở nổi.

Thẩm Thi Vi nhìn ông thật sâu, nghĩ đến chuyện ông ta đi đến trường học, bà liền hỏi: “Có phải vừa rồi ông đến nhìn Nghiên Nghiên? Ông và Hiểu Hiểu quen biết nhau lúc nào? Quen biết nhau như thế nào?”

Thấy bà lại hỏi đến những vấn đề này, trong lòng Long quân Triệt càng cảm thấy kỳ quái.

“Dường như bà cảm thấy rất hứng thú với chuyện này?”


Bây giờ Thẩm Thi Vi không hề muốn nói cho Long quân Triệt biết Lê Hiểu Mạn là con gái của ông ta, cho tới bây giờ ông ta chưa từng yêu bà, thậm chí còn đã quên mất bà. Hơn nữa, qua hai mươi mấy năm, dù bây giờ bà có nói cho ông ta biết Lê Hiểu Mạn là con gái của ông ta, thì chưa chắc ông ta đã tin.

Bọn họ đều không phải là người tuổi trẻ hai ba chục tuổi, nếu chuyện đã qua lâu rồi, thì cũng không cần thiết phải nói ra.

Bà muốn tự cất giữ một điểm tôn nghiêm cuối cùng cho chính mình.

Chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi.

Bà muốn, trên đời này ngoài bà ra, thì sẽ không có ai biết Lê Hiểu Mạn là con gái của Long quân Triệt, bà sẽ luôn giấu kín bí mật này, cho đến khi bà rời khỏi thế giới này.

Không muốn nói thêm gì với Long quân Triệt nữa, bà đứng lên, “Long tiên sinh, tôi cần phải trở về rồi, ông bảo trọng.”

Dứt lời, bà tính tiền rồi rời khỏi quán cà phê.

Long quân Triệt nhìn bóng lưng bà rời đi, ông ta nhíu chặt mày lại, luôn cảm thấy trên người bà tản mát tư vị khổ sở mà không cách nào nói rõ.

Đặc biệt là đôi mắt kia của bà, luôn khiến ông ta nhớ tới người phụ nữ đã phát sinh tình một đêm với mình.

Đêm hôm đó ông ta uống rất say, sau khi tỉnh lại thì không nhớ nổi diện mạo của người phụ nữ đã phát sinh tình 1 đêm với mình.

Duy chỉ có đôi mắt thủy nhuận động lòng người khiến ông ta khắc sâu ấn tượng kia, đôi mắt sáng ngời đó ẩn chứa quá nhiều tình cảm phức tạp, kinh hoảng, kinh ngạc, đau buồn, thất vọng, tình yêu mãnh liệt….


Sau khi thu hồi lại suy nghĩ, ông ta ra khỏi quán cà phê, nhưng đã không thấy bóng người của Thẩm Thi Vi nữa.

...

Buổi tối ở Thủy Lộ Hồ!

Bởi vì còn chưa điều tra ra được tiểu Long Dập bị người thần bí và Sophie mang đi đâu, nên Long Tư Hạo cực kỳ lo âu.

Lúc ăn cơm tối, Lê Hiểu Mạn nhìn ra anh có tâm sự, nhưng cô vẫn không hỏi.

Lúc này, hai người đều đã tắm xong đang nằm ở trên giường.

Long Tư Hạo đang đọc một tờ tạp chí tài chính, còn Lê Hiểu Mạn thì nằm ở trong ngực anh, cô thấy mặc dù ánh mắt của anh đang đặt ở trên tờ tạp chí tài chính, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ lại viết rõ ba chữ có tâm sự, cô đưa tay ra lấy tờ tạp chí tài chính anh đang cầm trong tay, bỏ sang một bên.

Long Tư Hạo thấy cô lấy tờ tạp chí tài chính đi, anh hơi giật mình, rồi anh xoay mình đè cô ở dưới người, môi mỏng khẽ cắn rái tai của cô, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính, “Vợ à, em sao vậy? Muốn chồng à?”

Trái tim của Lê Hiểu Mạn khẽ run lên, cô ngước mắt lên ân cần nhìn anh, “Tư Hạo, có phải anh có tâm sự gì hay không? Nói cho biết đi, được không?”

Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi lộn tới bên cạnh cô, một tay anh ôm cô vào trong ngực, anh khẽ híp mắt lại, vẻ mặt thâm thúy, “Hiểu Hiểu, anh không có tâm sự gì cả.”

Lê Hiểu Mạn nằm ở trong ngực anh ngước mắt lên nhìn anh, cô khẽ mím môi cố làm ra vẻ không vui, “Tư Hạo, chúng ta đã là vợ chồng rồi, có chuyện gì em không thể biết sao? Em hy vọng lúc anh có tâm sự thì sẽ không giấu ở trong lòng, nhất định phải nói cho em biết, đừng để cho em đoán bậy bạ, cũng đừng để cho em lo lắng, có được không? Chồng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có chuyện gì có thể khiến tâm tình của anh bị ảnh hưởng lớn như vậy?”

Trước kia ở trong lòng cô, cho dù là trời có sập xuống thì chồng yêu của cô cũng sẽ không thay đổi sắc mặt. Nên chuyện có thể khiến cho anh bận tâm như vậy, nhất định là chuyện cực kỳ lớn.


Long Tư Hạo nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của cô, anh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô, “Em thật sự muốn biết?”

Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh rồi nghiêm túc gật đầu, “Chồng, anh mau nói cho em biết đi, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Chồng, nếu tối nay anh không nói thật với em, thì em sẽ không để ý đến chồng nữa.”

Long Tư Hạo thấy dáng vẻ không thể không biết của Lê Hiểu Mạn, anh biết mình không lừa gạt nổi cô, nên dứt khoát không giấu diếm nữa.

“Vợ à, thật ra thì chúng ta...”

“Chúng ta cái gì?” Lê Hiểu Mạn thấy anh muốn nói lại thôi, cô nghi ngờ nhìn anh.

Long Tư Hạo trầm ngâm trong chốc lát, rồi đổi phương thức nói: “Vợ à, anh đánh mất con trai của chúng ta rồi.”

“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn cả kinh, cô nghi ngờ liếc nhìn anh: “ Con trai của chúng ta? Chúng ta có con trai từ lúc nào?”

Long Tư Hạo nhíu chặt mày lại, anh nhìn chằm chằm vào cô, “Hiểu hiểu, chúng ta chỉ có một con gái, đó chính là Nghiên Nghiên, bé gái mà năm năm trước vừa sinh ra đã bị chết ngạt không phải là con gái của chúng ta.”

“Tư Hạo, anh đang nói gì vậy?”

Lời của Long Tư Hạo làm Lê Hiểu Mạn trợn tròn hai mắt, vẻ mặt của cô dần trở nên khiếp sợ, cô không hiểu, tại sao anh lại nói bé gái đã chết năm năm trước không phải là con gái của của bọn bọ?

Thấy cô nghi ngờ, Long Tư Hạo bắt đầu đầu kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện anh biết tiểu Long Dập cho Lê Hiểu Mạn biết.

Nghe xong, Lê Hiểu Mạn lại cực kỳ khiếp sợ, cô nhìn chằm chằm vào Long Tư Hạo, “Anh nói Allen là con trai của chúng ta? Thằng bé bị Sophie trộm long tráo phượng?”

!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui