Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tưởng Y Y thấy bọn họ cương quyết phải mang Lê Hiểu Mạn đến đồn cảnh sát, quay đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, thấp giọng nói: “Chị Hiểu Mạn, chị yên tâm, em sẽ không để cho bọn họ mang chị đến đồn cảnh sát, chị chịu đựng một lát được không?”

Dứt lời, cô ta chen ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi cho một người.

Điện thoại vừa thông, cô ta liền dùng giọng nũng nịu nói: “Ba, con có chuyện cần ba giúp, ba nhất định phải giúp con, nếu ba không giúp con, con không về nữa, chính là chị Hiểu Mạn con thường xuyên nói tốt với ba, bây giờ chị ấy gặp chút phiền toái, có hai cảnh sát phải dẫn chị ấy đến đồn cảnh sát, con không hy vọng chị Hiểu Mạn bị bắt đền đồn, ba, ba phải giúp con giải quyết chuyện này, con mặc kệ, ba là cấp trên của Cục trưởng Giang mà…”

Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Y Y hài lòng cười, chen trở lại, đứng bên cạnh Lê Hiểu Mạn, liếc hai cảnh sát kia: “Hai người đừng vội mang chị Hiểu Mạn đi, nghe điện thoại trước rồi nói sau, tôi nghĩ Cục trưởng Giang mới nhận chức của hai người hẳn sẽ đích thân gọi cho hai người.”

Hai cảnh sát nghe vậy, kinh ngạc nhìn Tưởng Y Y.

Đúng như lời Tưởng Y Y nói, một tên cảnh sát trong đó quả thật nhận được điện thoại, gọi cho bọn họ thật sự là Cục trưởng mới nhậm chức không bao lâu.

Tiếp điện thoại xong, hai người không đòi phải dẫn Lê Hiểu Mạn về đồn cảnh sát nữa, trực tiếp rời đi.

“Chị Hiểu Mạn, chúng ta đi vào trước.”

Tưởng Y Y nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong, liền đi trước cô, nhìn mấy ký giả ngăn cản trước mặt nói: “Tránh ra, có gì chụp, tránh ra.”

Mấy ký giả kia nhìn Tưởng Y Y, không có ý muốn tránh ra.


Mà lúc này, Long Tư Hạo biết Lê Hiểu Mạn bị ký giả bao vây cũng chạy đến.

Lái xe là Lạc Thụy, anh ta dừng xe, Long Tư Hạo đẩy cửa xuống xe, rảo bước đi về phía Lê Hiểu Mạn bị ký giả bao vây.

Quanh thân anh tỏa ra khí thế cường đại, mấy ký giả và quần chúng vây xem thấy anh, tất cả đều tự giác nhường ra một con đường.

“Hiểu Hiểu…”

Anh đi thẳng tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, ánh mắt lo lắng rơi vào trên mặt cô: “Có bị hù họa không?”

Anh giống như là mặt trời trong lòng Lê Hiểu Mạn, anh vừa xuất hiện, tất cả ủy khuất trong lòng Lê Hiểu Mạn đều bị ấm áp anh mang tới xua tan đi.

Lê Hiểu Mạn đối diện với ánh mắt lo lắng của anh, khẽ lắc đầu: “Không có, sao anh biết em bị ký giả bao vây?”

Lạc Thụy chen lấn đi vào: “Tổng giám đốc phu nhân, dĩ nhiên là vì mỗi ngày mỗi phút mỗi giây Tổng giám đốc đều chú ý tới cô, cho nên Tổng giám đốc phu nhân gặp chuyện gì, Tổng giám đốc có thể kịp thời chạy đến.”

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn ôn nhu nhìn Long Tư Hạo, cho dù không nói lời nào, một ánh mắt cũng có thể để cho Long Tư Hạo biết cô muốn nói gì.

Anh cầm tay cô: “Chúng ta về thôi.”

Lê Hiểu Mạn gật đầu, nhìn Tưởng Y Y: “Y Y, hôm nay chị còn có việc, không thể vào công ty, công ty có chuyện gì em thay mặt chị, toàn quyền xử lý.”

Tưởng Y Y nghe vậy, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa cô và Long Tư Hạo, hiểu ra, cười một tiếng: “Em biết rồi, chị Hiểu Mạn yên tâm, em sẽ giúp chị quản lý tốt công ty, vậy em đi vào trước.”

Sau đó tận lực thoát khỏi vòng vây của ký giả.

Long Tư Hạo ôm eo Lê Hiểu Mạn, xoay người, không biết ký giả trước ngăn trước mặt bọn họ không phản ứng kịp hay sao, không tự động tránh ra lúc bọn họ xoay người.

Lạc Thụy quét mắt nhìn đám kỷ giả cản trở bọn họ, xoay cổ tay, cười hết sức gian ác, giọng uy hiếp: “Đã rất lâu tôi không hoạt động gân cốt, tôi cho các người nửa giây, còn không nhường đường, tôi liền lấy các người làm mục tiêu sống để luyện tập.”

Dứt lời, anh ta không đợi những ký giả kia có phản ứng, chân dài nhấc lên, đá ngang một cái, đá trúng máy chụp hình trong tay một ký giả trong đó.

Máy chụp hình kia dĩ nhiên “ầm” một tiếng, rơi xuống đất.

Liếc mắt, Lạc Thụy vẫn không đợi ký giả kia lên tiếng, ngang ngược lấy ví tiền ra, rút ra hơn mười tờ tiền 100 kín đáo đưa cho ký giả kia.


Sau đó lại xoay cổ tay, nhìn qua mấy ký giả khác, câu môi cười: “Vừa rồi là diễn tập, đá đồ hư có bồi thường, nhưng tiếp theo là sự thật, nếu đá hư đồ quan trọng trên tay các người, hoặc là bộ phận quan trong trên người các người, tôi đều không bồi thường, tôi không sợ ký giả các người viết loạn, dù sao tôi không phải nhân vật công chúng. Còn chưa tránh ra?”

Ký giả ngăn trước người anh ta nghe vậy, lúc này mới tránh ra.

Lạc Thụy liếc mắt ký giả tránh ra, xoay người nhìn Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, Tổng giám đốc phu nhân, mời.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Lạc Thụy, thật ra vừa rồi anh ta căn bản không cần động thủ, những ký giả kia cũng sẽ tránh ra, mà một cước kia của anh ta có lẽ là hả giận thay cô,

Anh ta là một người rất tốt, mặc dù có lúc hơi dài dòng, nhưng anh ta thật sự vô cùng tốt.

Bên cạnh chồng cô có một trợ lý như vậy, cô rất vui vẻ và yên tâm thay anh.

Trước mắt của đám ký giả và quần chúng vây xem, cô và Long Tư Hạo ngồi vào xe.

Lạc Thụy ngồi vào chỗ tài xế.

“Hiểu Hiểu, khóc sao?” Long Tư Thấy hai mắt cô hơi sưng đỏ, mắt đầy đau lòng, trong lòng càng hận Sophie thấu xương.

Lê Hiểu Mạn mím môi cười yếu ớt: “Em không sao, chỉ cần gặp được anh, em không sao.”

Dứt lời, cô nhìn Lạc Thụy: “Trợ lý Lạc, đến đồn cảnh sát đi.”

“Tổng giám đốc phu nhân đến đồn cảnh sát làm gì?” Lạc Thụy quay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo nghi ngờ.

Lê Hiểu Mạn nhíu mày: “Vừa rồi trước khi hai người tới, có hai cảnh sát nói muốn mang tôi đến đồn cảnh sát, sau đó không biết tại sao lại không nói gì mà rời đi.”


“Có cảnh sát muốn mang Tổng giám đốc phu nhân đến đồn cảnh sát?”

Lê Hiểu Mạn nheo mắt, giọng bình thản, nghe không ra bi thương và ủy khuất: “Bọn họ nói tôi mưu tính vụ án cưỡng gian, phải dẫn tôi đến đồn cảnh sát trợ giúp điều tra.”

Lạc Thụy nghe lời Lê Hiểu Mạn, không kinh ngạc bao nhiêu: “Không nghĩ tới Sophie an bài đám ký giả kia tới vây quanh cô còn ngại không đủ, còn làm chuyện này ầm ĩ đến đồn cảnh sát.”

Ánh mắt Long Tư Hạo hàn lệ: “Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.”

Dứt lời, anh nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng ôn nhu: “Anh đi cùng em.”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh, ôn nhu cười một tiếng, trong lòng suy nghĩ lát nữa đến đồn cảnh sát phải làm thế nào để 12 tên côn đồ cưỡng gian Sophie kia nói ra chân tướng.

Vừa rồi cảnh sát bắt cô đến đồn cảnh sát, sỡ dĩ cô không đi là vì cô không muốn bị cảnh sát dẫn đến, như vậy giống như cô là phạm nhân.

Bị cảnh sát dẫn đến đồn cảnh sát, và cô tự đến đồn cảnh sát là hai chuyện khác nhau.

Có Long Tư Hạo ở đây, đến đồn cảnh sát, cô nói muốn gặp 12 tên côn đồ làm chứng kia, cảnh sát sẽ lập tức đồng ý.

Lúc này bọn họ đang ngồi trong phòng thẩm vấn, mà 12 tên côn đồ kia đều bị dẫn tới phòng thẩm vấn, người người đều bị còng tay.

Phụ trách vụ án này là một cảnh sát tương đối lớn tuổi, ước chừng 50, họ Hồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui