Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lưu Bưu nghe cô ta nói lầm người, hắn đánh giá cả căn nhà, lại cúi đầu cười thô bỉ nhìn Sophie: “Aisha tiểu thư, cô nói lão tử lầm người, vậy cô nói cho tôi, người cô gọi là Lê Hiểu Mạn ở đâu? Cô bảo lão tử đêm khuya tới đây, nói có một đại mỹ nữ để lão tử chơi đùa, còn nói lão tử mang theo mấy anh em tới, bây giờ lão tử dẫn anh em tới hết rồi, cô nói người đàn bà kia đi đâu rồi? Không phải cô đang đùa lão tử chứ?”

“Cô ta… Cô ta chạy rồi, tôi không có đùa giỡn anh, bây giờ các người đuổi theo vẫn còn kịp, chỉ cần các người đuổi kịp cô ta, tôi cho các người 500 ngàn.” Sophie thấy ánh mắt Lưu Bưu nhìn cô ta không đúng, trong lòng vô cùng sợ Lưu Bưu sẽ làm gì cô ta, nếu như cô ta bị đám côn đồ này làm bẩn người, cô ta sẽ điên mất.

Cho nên bây giờ cô ta chỉ có thể giữ bình tĩnh, đuổi bọn họ đi trước rồi nói sau.

Bây giờ cô ta hối hận đến chết, Lưu Bưu là côn đồ chuyện bắt cóc, cô ta không nên trêu chọc bọn họ.

Lần này cô ta đập đá lên chính chân mình, nhưng cô ta sẽ không bỏ qua cho Lê Hiểu Mạn.

Lưu Bưu nghe Sophie nói cho 500 ngàn, có chút động tâm, nhưng cũng do dự.

Hắn nhìn Sophie dáng dấp vừa đẹp da lại trắng, sắc tâm đại phát, cảm thấy nếu cứ vậy thả cô ta, cũng quá đáng tiếc.

Hắn từng chơi không ít đàn bà, nhưng xinh đẹp giống như Sophie, hắn chưa từng chơi, vừa nhìn lòng liền ngứa ngáy, huống chi đây là con lai, hắn còn chưa từng chơi.

Sophie thấy Lưu Bưu còn do dự, cô ta đè nén hốt hoảng trong lòng, vội nói: “Tôi cho các người một triệu, chỉ cần các người lập tức đuổi theo Lê Hiểu Mạn, bất kể các người có đuổi kịp hay không, tôi nhất định cho các người một triệu.”

“Còn có chuyện dễ dàng như vậy, đuổi kịp hay không đều cho chúng tôi một triệu?” Vành mắt Lưu Bưu sáng bóng nhìn cô ta, thấy vẻ mặt cô ta hốt hoảng, ảm đạm, hắn thô bỉ cười: “Cô muốn dụ chúng tôi đi để chạy trốn sao?”


Sau đó hắn quay đầu nhìn hơn 10 tên côn đồ hận không thể lập tức nhào tới, cười hỏi: “Tụi bây nói, lão tử nghe tụi bây, tụi bây muốn một triệu hay là chúng ta thoải mái đủ rồi nói sau.”

Hơn 10 tên côn đồ kia nhìn nhau, lại nhìn Sophie, dục vọng của đàn ông quyết định lý trí.

Một tên côn đồ cười nói: “Lão đại, em còn chưa từng chơi, chúng ta chơi cô ta đã, chụp mấy tấm hình lõa thể, không sợ cô ta không trả tiền, đến lúc đó đừng nói là một triệu, mấy triệu cũng được, chúng ta sảng khoái, tiền cũng có, nhất cử lưỡng tiện.”

Lưu Bưu vừa nghe, ánh mắt sáng lên: “Tiểu tử nói rất hay, sảng khoái trước rồi nói sau.”

Sophie nghe lời Lưu Bưu, trong lòng hoảng hốt không thôi, tức giận trợn mắt nhìn hắn: “Các người đứng làm loại, nếu các người dám đụng vào tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho các người.”

Lưu Bưu mắt bốc lửa nhìn cô ta, cười hết sức thô bỉ: “Aisha tiểu thư, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm cô dục tiên dục tử.”

Dứt lời, Lưu Bưu ném đèn pin, vừa cởi quần áo vừa quay đầu nói với hơn 10 tên côn đồ sau lưng: “Lão tử tới trước, lát nữa tụi bây tới.”

Sophie thấy Lưu Bưu bắt đầu cởi quần áo, lật đật giùng giằng ngồi dậy lui về sau, mắt đầy hoảng sợ nhìn hắn: “Lưu Bưu, anh làm gì, anh dám làm bậy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh…”

“A…”

Lưu Bưu không đợi cô ta nói xong, Lưu Bưu cởi hết quần áo liền đánh về phía Sophie, hai tay xé quần áo cô ta.

“A… Đừng mà… Đừng mà…”

Sophie cao giọng kêu, muốn ngăn cản nhưng theo bản năng không thể ra sức.

Tiếng xỉ vả vang lên, quần áo trên người cô ta bị xé thành mảnh vụn, mà thân thể xinh đẹp cứ thế hiện ra trước mắt hơn 10 tên côn đồ.

Nhìn Sophie không mảnh vải che thân, ánh mắt hơn 10 tên côn đồ kia sáng quắc, nhìn cô ta như sói đói, hận không thể nhào qua ăn tươi nuốt sống cô ta.

Sophie thấy hơn 10 người đàn ông mặt đầy thô bỉ nhìn cô ta, sắc mặt cô ta ảm đạm, hai tay ôm lấy thân thể, khép lại hai chân trắng như tuyết, xấu hổ hét: “Nếu các người dám làm bậy, tôi sẽ không bỏ qua cho các người, cút… cút ra ngoài…. Đều cút ra ngoài hết cho tôi… Ừm…”

Lưu Bưu nhìn thân thể mê người của Sophie, thú tính đã sớm đại phát, không đợi cô ta nói xong, gặm cắn môi cô ta, hai tay hắn vẫn thô bỉ mò mẫn trên người cô ta.

“A… Cứu mạng… Cút ngay… Không được… Đừng đụng vào tôi… Cút ngay… Cút…”

Sophie liều mạng giãy giụa né tránh Lưu Bưu, nụ hôn của hắn làm cô ta chán ghét, kinh hoảng, nước mắt rơi xuống, khóc giận hô: “Cút… Cút hết… Đừng đụng vào tôi… Cút ngay…”


Vì Sophie giãy giụa quá mạnh, Lưu Bưu không dễ hành động, trong lòng đương nhiên không vui.

Hắn phun một ngụm nước miếng lớn về phía Sophie, lớn tiếng nói: “Phi, giả bộ cái gì, cô gọi bảo lão tử mau đến, lại nằm sẵn ở đây, không phải để lão tử chơi cô sao?”

Sau đó hắn quay đầu nhìn hơn 10 tên côn đồ phía sau, hô: “Tụi bây còn sợ cái gì, tới đây đè tay chân cô ta lại cho lão tử, chờ lão tủ sáng khoái tủ rồi, tụi bây lại tới sảng khoái.”

Lưu Bưu vừa dứt lời, mười mấy tên côn đồ kia liền nhào lên, đè tay chân Sophie, khiến cô ta không thể nhúc nhích.

Sophie liều mạng giãy giụa không được, luống cuống khóc cầu xin tha thứ: “Đừng đụng tôi, tôi xin các người đừng đụng vào tôi, chỉ cần các người không đụng tôi, các người muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho.”

Đám người Lưu Bưu bây giờ đều t*ng trùng lên não, cô ta cầu xin tha thứ không chút hữu dụng, bất kể cô ta nói cho bọn họ bao nhiêu tiền, đều không thể đả động bọn họ dừng xâm phạm thân thể cô ta.

Lưu Bưu mặt đầy thô bỉ nhìn cô ta: “Chờ lão tử sảng khoái đủ rồi, chụp mấy tấm hình lõa thể của cô, không sợ cô không trả tiền.”

Sophie khóc không ngừng, kinh hoảng lắc đầu: “Đừng… Đừng đụng vào tôi, tôi xin các người bỏ qua cho tôi.”

Lưu Bưu lười nói nhảm với cô, chợt động thân.

“A…”

Sophie bụ hung hăng đâm xuyên đau đến hét khàn cả giọng, tiếng khóc thét phá vỡ bầu trời mênh mông.

Lưu Bưu trên người cô ta mặt đầy hưng phấn và kinh ngạc.

Hắn không nghĩ tới Sophie vẫn còn là xử nữ.


Một đại mỹ nữ như vậy lại chưa từng bị người đụng vào, hắn càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng kích động, động tác liền mãnh liệt.

Sophie đau cao giọng kêu khóc: “A… Không không… Huhu… Cút ngay cầm thú, tôi sẽ không bỏ qua cho các người, tôi muốn giết các người, cút ngay, cầm thú.”

Cô ta nước mắt giàn giụa, sắc mặt ảm đạm, biểu tình thống khổ, tóc tai rối bời, thân thể vì bị Lưu Bưu trên người không chút ôn nhu va chạm mà run lẩy bẩy.

Cô ta kêu khóc lắc đầu, thanh âm cũng khàn khàn, không thể làm cho Lưu Bưu trên người cô ta dừng lại.

Bị tên côn đồ Lưu Bưu này đoạt lấy thân trong sạch, Sophie sống không bằng chết, hận không thể hủy diệt cả thế giới này.

Sau khi Lưu Bưu kết thúc, vừa đứng lên, mấy tên côn đồ liền nhào tới.

Bọn họ cứ thay phiên nhau.

Biệt thự ven hồ Thủy Lộ.

Lúc này, Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn đã trở lại biệt thự.

Tiểu Nghiên Nghiên vì lo lắng cho Lê Hiểu Mạn, nên chưa ngủ, luôn chờ trong phòng khách, thấy cô trở lại, bé mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ, mẹ cuối cùng trở lại, mẹ đã đi đâu thế? Con và daddy đều rất lo lắng cho mẹ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui