Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Người thần bí lạnh lùng câu môi, bắt được cổ tay cô, đột nhiên dùng súng đập gáy cô, muốn đánh cô ngất.
Sau cổ truyền tới cảm giác vừa đau vừa tê dại, Lê Hiểu Mạn nhắm mắt, dứt khoát tương kế tựu kế té xỉu xuống đất.
Người thần bí nhìn cô té xuống đất, ác độc cười một tiếng, đưa tay tháo mặt nạ người trên mặt, lộ ra khuôn mặt Lê Hiểu Mạn không thể quen thuộc hơn nữa, mà môi anh ta nở nụ cười thâm độc hơn.
Lê Hiểu Mạn làm bộ hôn mê vì nằm dưới đất, nên cô chỉ có thể nhìn thấy ống quần người thần bí, không cách nào thấy mặt anh ta, cũng không biết dáng vẻ người thần bí thế nào.
Ánh mắt người thần bí lạnh lùng nhìn cô một hồi liền xoay người, lấy điện thoại ra gọi.
“Tôi đã mang cô tới tới rừng cây ngoại ô rồi, cô muốn làm gì, cô ta tạm thời không thể chết, cô hành hạ cô ta thế nào đều được, nhưng tuyệt đối không thể giết cô ta.”
Thanh âm người thần bí rất lạnh, mang theo nồng đậm cảnh cáo.
Lê Hiểu Mạn nằm dưới đất nghe lời người thần bí, suy đoán anh ta đang gọi cho ai, người thần bí cúp điện thoại, sau đó đeo mặt nạ, đi tới bên người Lê Hiểu Mạn, ánh mắt hung ác nhìn cô, ôm cô đi về phía rừng cây.
Tới một căn nhà cũ nát anh ta mới dừng lại, ném Lê Hiểu Mạn vào trong nhà bẩn thỉu.
Căn nhà thông gió bốn phía, diện tích chưa đủ 20 mét vuông, tường tróc ra mảng lớn, gạch ngói cũ, vừa nhìn liền biết có lịch sử mười mấy năm, chắc là nhà trước kia thôn dân xây tạm thời.
Trong phòng không có gì cả, bây giờ trời tối, tuy có ánh trăng chiếu vào, nhưng cũng không sáng lắm.
Người thần bí dường như đang đợi ai, sau khi ném Lê Hiểu Mạn vào trong nhà, liền đứng ở cửa, ngưng mắt nhìn phía trước.
Còn Lê Hiểu Mạn nằm trong nhà một mực duy trì cảnh giác, cô hé mắt nhìn người thần bí đứng ở cửa, đầu ngón tay cô thừa dịp anh ta không chú ý, chậm rãi đưa vào túi xách lấy ra gậy giật điện kiểu son môi cô cố ý mua phòng thân mấy tên háo sắc.
Chỉ cần nhấn mở chốt điện, liền có thể làm người ta choáng váng.
Vì cô muốn biết người thần bí đang đợi ai, cho nên tạm thời không động thủ.
Lúc này người thần bí đặt tâm tư trên đám người ở đây, không nhận ra Lê Hiểu Mạn căn bản không thật sự ngất đi.
Khoảng 10 phút sau, người người thần bì chờ mới tới.
Lê Hiểu Mạn vì tránh bị phát hiện giả bộ bất tỉnh, nên tạm thời nhắm mắt.
Một thanh âm phụ nữ quen thuộc truyền vào trong tai cô.
“Cô ta đâu?”
Sophie.
Vừa nghe giọng, cô liền đoán được người nói chuyện là Sophie.
Chẳng qua cô không nghĩ tới Sophie lại cùng phe với người thần bí, điều này khiến cô kinh ngạc và ngoài dự liệu.
Bây giờ cô không cần hỏi cũng biết người thần bí mang cô đến đây, nhất định có liên quan Sophie.
Hôm nay cô ta mới chạy đến phòng làm việc cô, buổi tối người thần bí lại mang cô tới đây, xem ra hôm nay sau khi cô ta rời đi, đã sắp đặt chuyện này.
Sophie đáng chết, cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.
“Muốn đối phó cô ta thế nào?” Lúc này, giọng nói âm lãnh của người thần bí truyền vào tai cô.
Mà cô ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc, là trên người Sophie, hẳn là Sophie đến gần cô.
Như Lê Hiểu Mạn nghĩ, lúc này Sophie đi vào nhà, đứng bên người Lê Hiểu Mạn, mặt đầy thâm độc nhìn cô.
Cô ta hung hãn nheo mắt, ánh mắt mang theo hận ý nhìn Lê Hiểu Mạn, ác độc cười: “Tôi muốn phá hủy cô ta, tôi muốn nhìn xem, cô ta bị mấy người đàn ông luân phiên chơi, Tư Hạo còn có cảm thấy hứng thú với cô ta nữa hay không.”
Người thần bí nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng liếc Lê Hiểu Mạn nằm dưới đất, sau đó lại nhìn Sophie, thanh âm lạnh như băng: “Tôi vẫn là câu nói kia, cô muốn hành hạ cô ta thế nào là chuyện của cô, nhưng tạm thời không thể giết cô ta, cô ta còn chỗ hữu dụng.”
Sophie không kiên nhẫn nhìn người thần bí: “Tôi biết, tôi không giết cô ta là được, tôi cũng không muốn giết cô ta, tôi phải từ từ hành hạ cô ta, để cô ta sống không bằng chết.”
“Vậy là tốt nhất, người tôi đã giúp cô mang đến đây, còn lại giao cho chính cô.” Người thần bí lạnh lùng nhìn cô ta nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Sophie liếc nhìn Lê Hiểu Mạn sau lưng, ác lệ cười một tiếng, sau đó đuổi theo.
“Anh không ở lại xem kịch vui sao? Tôi kêu hơn 10 tên côn đồ tới, lát nữa bọn họ thay phiên.”
Người thần bí không đợi cô ta nói xong, liền ngắt lời cô ta: “Tôi không có hứng thú.”
Dứt lời, anh ta liền trực tiếp rời đi.
Sau khi người thần bí đi xa, nhìn vào trong nhà, âm lãnh câu môi, sau đó gọi cho thủ lĩnh hơn 10 tên côn đồ.
“Các người tới chưa, ở căn nhà giữa rừng cây, lát nữa các người nhất định phải chơi tận tình, không cần thương hương tiếc ngọc cô ta, đúng rồi, chơi đã, nhớ chụp hình lõa thể của cô ta, tốt nhất là quay video cô ta bị các người luân phiên chơi, sau khi thành công, tôi sẽ cho các người 200 ngàn.”
_Huyên Huyên có lời_
Hôm nay đến đây, hắc, Hiểu Hiểu sẽ không sao đâu, ngày mai vận mệnh bi thảm của Sophie đến rồi, ngày mai sẽ xong, mấy ngày sau là tới chuyện trọng đại, haha, sắp nhận anh trai rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...