Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sophie thề nhất định sẽ không bỏ qua cho Lê Hiểu Mạn, tuyệt đối không.
Thẩm Thi Vi tức giận nhìn Sophie, sau đó đưa tay lên cho cô ta một bạt tai, tuy trong lòng đau con gái nhưng một cái tát này cần phải đánh.
Bà tức giận nhìn Sophie: “Sophie, mẹ đánh con oan sao? Hiểu Hiểu là chị gái của con nhưng con làm gì với nó hả? Chỉ bằng chuyện con muốn cướp người đàn ông nói yêu thì con đã không đúng rồi, còn nữa, nếu còn để cho mẹ nghe thấy con mắng Hiểu Hiểu là tiện nhân, mẹ…”
“Mẹ...” Sophie không chờ bà nói xong liền tức giận khóc lớn: “Sao mẹ không công bằng như thế? Tư Hạo vốn yêu con, là cô ta đoạt Tư Hạo đi, con chỉ cướp thứ của con về mà thôi, con mới là con gái mẹ, mẹ lại giúp cô ta mà không giúp con?”
Thẩm Thi Vi tức giận trừng cô ta, ánh mắt sắc bén: “Sophie, con muốn mẹ nói bao nhiêu lần nữa hả? Hiểu Hiểu là chị của con.”
“Chị, chị…” Sophie khóc nhìn mẹ mình, trong mắt đầy hận ý: “Dù cô ta là chị của con vậy cũng là cô ta nhường cho con, vì sao con lại phải nhường cô ta? Mẹ quá bất công rồi, sao mẹ có thể vì cô ta mà bắt con buông tha cho Tư Hạo? Con sẽ không buông tay, dù có chết cũng không.”
“Sophie, con đừng quá tùy hứng nữa.”
Thẩm Thi Vi tức giận nhìn Sophie, trong lòng càng cảm thấy áy náy với Lê Hiểu Mạn, là bà làm hư Sophie, mới để cho con bé trở nên tùy hứng như hiện tại.
Sở dĩ bà cưng chiều Sophie như vậy là vì muốn dời hết tình yêu dành cho Lê Hiểu Mạn lên người con bé.
Nhiều năm qua bà chưa làm tròn trách nhiệm một người làm mẹ.
Bà thẹn với con gái, cho nên hiện tại bà chỉ muốn bồi thường cho cô, tình yêu của cô, bà sẽ không để cho bất cứ ai cướp đi kể cả Sophie.
“Con tùy hứng?” trong mắt Sophie lộ vẻ thất vọng nhìn mẹ mình, khóc nức nở: “Mẹ, cho tới giờ mẹ chưa từng nói con như vậy, mẹ không thích con, mẹ không thích con nữa rồi…”
Sophie nói xong liền khóc lóc rời khỏi phòng Thẩm Thi Vi.
“Sophie…”
Thẩm Thi Vi muốn đuổi theo thì Sophie đã chạy về phòng mình đóng cửa lại.
“Cái gì mà chị chứ, con mới không tin, không tin, Lê Hiểu Mạn tôi mới không tin cô là chị tôi, tôi sẽ không nhận cô, cô muốn tôi buông tha cho Tư Hạo, cô nằm mơ đi, tôi có chết cũng không buông tay khỏi Tư Hạo.”
Sophie ở trong phòng của mình vừa khóc vừa kêu, vừa đập bể đồ đạc.
ở bên ngoài cửa phòng, Thẩm Thi Vi nghe tiếng đồ bị đập vỡ, bà gõ cửa gọi một tiếng: “Sophie”.
Sophie ở trong phòng không chịu mở cửa, bà ở ngoài chỉ có thể thở dài sao đó xoay người đi về phòng Long Dập.
Bà nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thấy Long Dập ngủ rất an ổi bà mới nhẹ nhàng đóng cửa xoay người rời đi.
Hiện tại Sophie đang tức giận, bà chỉ có thể chờ con gái hết giận mới có thể qua khuyên.
Bà định ngày mai đi khuyên Sophie nhưng chờ bà tới gõ cửa lần nữa thì không còn thấy Sophie đâu.
Đoán Sophie có thể đi tìm Lê Hiểu Mạn, bà để người giúp việc Sara chiếu cố Long Dập, còn mình lập tức tới phòng làm việc của Lê Hiểu Mạn, vừa đi vừa gọi cho Long Tư Hạo.
Đúng như Thẩm Thi Vi đoán, từ sáng Sophie đã chay tới phòng làm việc của Lê Hiểu Mạn,lúc này đang đứng trong văn phòng của cô.
“Sophie tiểu thư, hôm nay đột nhiên cô tới phòng làm việc của tôi nói với tôi sẽ không buông tay Tư Hạo, cô có ý gì đây? Tuyên chiến với tôi sao? Hay là muốn khiến tôi ngột ngạt? Cô biến mất lâu như vậy tôi còn tưởng cô không còn sống trên đời này đấy, không nghĩ tới vậy mà cô còn sống, cô thật làm cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn.”
“Cô…” Sophie nheo mắt túc giận và hận ý nhìn người Lê Hiểu Mạn đang ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, sắc mặt tự nhiên, cô ta cả giận nói: “Lê Hiểu Mạn, người đáng chết là cô, là cô cướp Tư Hạo đi không nói, còn muốn cướp cả mẹ tôi,tôi…”
“đợi một chút.”
Lê Hiểu Mạn không chờ Sophie nói xong đã ngắt lời cô ta, trong mắt đầy lạnh nhạt, khóe môi nở nụ cười làm cho người ta đoán không ra: “Tiểu thư Sophie, Tư Hạo không phải là của cô, anh ấy là của tôi, là ông xã hợp pháp của tôi, mời cô đừng mở miệng một tiếng là của cô, tôi nghe mà không thoải mái, còn có, từ khi nào tôi nói muốn cướp mẹ của cô, cô có bằng chứng sao?”
Sophie nhìn Lê Hiểu Mạn từ đầu đến cuối vẫn ngồi nghiêm túc sau bàn làm việc, ánh mắt thâm ý, trong lòng đầy ghen tỵ và phẫn hận.
Cô càng bình tĩnh càng duy trì sự tao nhã thì cô ta càng tức giận.
Bộ dạng bình tĩnh và tao nhã của cô làm cho cô ta cảm thấy e ngại, hiện tại Lê Hiểu Mạn khiến cho cô ta nhìn khôn thấu, cảm xúc của cô không biểu hiện trên mặ, nhưng cô càng như thế cô ta càng không nắm bắt được.
Sophie tức giận xiết chặt hai tay: “Lê Hiểu Mạn, có phải cô đã biết quan hệ của mẹ tôi và cô rồi không? Cho nên cô nói cho Tư Hạo để Tư Hạo nói cho mẹ tôi biết cô là con gái của bà, để bà tới khuyên tôi buông tha cho Tư Hạo?”
Vốn Lê Hiểu Mạn không biết Long Tư Hạo đã đi tìm Thẩm Thi Vi, nghe Sophie nói vậy cô chẳng những biết Long Tư Hạo đi tìm Thẩm Thi Vi mà chuyện cô là con gái của bà ấy cũng nói luôn, cũng hiểu vì sao hôm nay Sophie tới tìm cô.
Từ lời nói của cô ta, Lê Hiểu Mạn không khó để đoán nhất định Thẩm Thi Vi vì biết cô là con gái của bà ấy nên để Sophie buông tha Tư Hạo.
Trong lòng cô có chút ngoài ý muốn, cô không nghĩ tới Thẩm Thi Vi thế mà lại giúp cô, mà không giúp Sophie.
Che đi cảm xúc phức tạp trong lòng, cô nhíu mày nhìn Sophie đang tức giận, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt, giọng nói ôn hòa không nghe ra vui giận: “tiểu thư Sophie, hôm nay cô chạy tới tìm tôi là có mục đích gì?”
Nhìn Lê Hiểu Mạn cười nhẹ, Sophie thu liễm mấy phần tức giận, nheo mắt nhìn cô lạnh lùng cười: “Lê Hiểu Mạn tôi tới nói cho cô biết, tôi sẽ không buông tay Tư Hạo, lại càng không để cô cướp mẹ tôi đi, một ngày nào đó tôi sẽ cho cô mát đi tất cả những thứ cô để ý.”
Lê Hiểu Mạn lạnh nhạt nói: “Nói xong rồi hả?”
Cô không chờ Sophie nói xong liền chỉ ra cửa: “Nói xong thì có thể đi, tôi còn làm việc, hơn nữa còn rát bận, không có thừa thời gian để nói chuyện phiếm với một kẻ điên.”
“Cô dám nói tôi điên?”
Sophie chỉ tay vào mình, tức giận đỏ cả mắt, ánh mắt sắn bén nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê Hiểu Mạn, cô chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Căn bản Lê Hiểu Mạn mặc kệ Sophie, cô cầm văn kiện trên bàn làm việc hoàn toàn xem cô ta như tàng hình.
Sophie thấy Lê Hiểu Mạn không để ý tới mình thì kìm nén bụng giận không phát tác ra ngoài.
“Lê Hiểu Mạn, thân phận cô đê tiện, căn bản không không xứng làm con gái của mẹ, càng không xứng với Tư Hạo, trên đời này chỉ có tôi mới xứng với anh ấy, anh ấy phải kế thừa toàn bộ gia tộc Nox của ba tôi, ba tôi sẽ không để cho anh ấy sống cùng cô, cô muốn cùng anh ấy nắm tay nhau cả đời, cô nằm mơ đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...