Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ánh mắt anh nhàn nhạt quét qua Ngụy Tử Đình và Ngụy Vũ Bân bên cạnh Lâm Mạch Mạch, tao nhã cười một cái mới bật ra hai chữ: “Cùng vui.”

Mà Lê Hiểu Mạn ngồi bên cạnh bóp đùi anh, dựa sát người anh nhỏ giọng: “Sao anh lại kéo cả Lăng Hàn Dạ tới hả?”

Long Tư Hạo cưng chiều cười với cô, đôi môi nhếch lên vòng cung: “Bà xã à, anh không mang theo mà cậu ta muốn tới thôi.”

Lê Hiểu Mạn trừng anh lại ngoái đầu nhìn Lăng Hàn Dạ, thấy anh ta tiến lên trực tiếp ngồi cạnh Ngụy Tử Đình.

Thấy Lăng Hàn Dạ đã ngồi xuống, Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn Lâm Mạch Mạch mà Lâm Mạch Mạch còn đang nói gì đó với Ngụy Vũ Bân, hoàn toàn không xem Lăng Hàn Dạ tồn tại.

Long Tư Hạo thấy mọi người đều ngồi xuống rồi liền để Lạc Thụy cho người mang thức ăn lên.

Lúc chờ đồ ăn không ai nói chuyện, cuối cùng đồ ăn mang lên hết, Lăng Hàn Dạ mới nâng ly rượu nhìn Ngụy Tử Đình.

“Ngụy tiên sinh, tôi kính anh một ly trước.”


Nghe vậy Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhin Lăng Hàn Dạ.

Mà Lâm Mạch Mạch vẫn bình tĩnh như nước ngồi bên cạnh Ngụy Tử Đình, nghe anh ta nói muốn mời rượu Ngụy Tử Đình, khuôn mặt chẳng hề thay đổi.

Ngụy Tử Đình cũng không quen Lăng Hàn Dạ, thấy anh ta đột nhiên kính rượu, tuy trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn lễ phép nâng ly.

Lăng Hàn Dạ liếc nhìn Lâm Mạch Mạch vẫn đang bình tĩnh ngồi đó mới nắm chặt chân ly.

Khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị, nhìn Ngụy Tử Đình, cạn ly xong lại rót ly khác cụng tiếp.

Lúc Ngụy Tử Đình uống xong mới nói một lời làm cho người ta kinh ngạc muốn chết: “Ngụy tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp tôi chiếu cố người đàn bà của tôi, chẳng những làm ấm giường cho cô ấy còn vì cô ấy nối dõi tông đường, tôi phải kính anh thêm một ly.”

Ngụy Tử Đình vì lời của anh ta mà kinh sợ, bàn tay nâng ly cứng đờ giữa không trung, kinh ngạc nhìn Lăng Hàn Dạ: “Người đàn bà của anh? Ấm giường? Nối dỗi tông đường?”

Mà Lâm Mạch Mạch vốn đang bình tĩnh nghe lời Lăng Hàn Dạ nói, hai mắt nheo lại, dựa theo tính cách năm năm trước của cô cô sẽ trực tiếp ném ly rượu lên đầu Lăng Hàn Dạ.

Nhưng mà con trai còn ở đây, cô vãn phải văn nhã, ** nó, cô nhịn.

Sau đó cô đứng lên nhìn Ngụy Tử Đình cười giới thiệu: “Tử Đình, quên giới thiệu cho anh, anh ta gọi là Lăng Hàn Dạ, là…”

“Là người đàn ông năm năm trước cùng em hàng đêm tiêu dao.” Không chờ Lâm Mạch Mạch nói xong Lăng Hàn Dạ đã ngắt lời cô, từ trong miệng bắn ra mấy chữ.

Thấy Lăng Hàn Dạ ở trước mắt Ngụy Tử Đình nói vậy, Lê Hiểu Mạn có chút lo lắng anh ta khiến Ngụy Tử Đình hiểu lầm Lâm Mạch Mạch, cô đang muốn đứng lên thì eo đã bị một bàn tay thon dài ôm lấy.

Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang ôm eo mình, lại ngước mắt nhìn Long Tư Hạo đang cưng chiều nhìn cô: “Tư Hạo, anh nói Lăng Hàn Dạ đừng có nói lung tung…”

Long Tư Hạo không chờ cô nói xong đã thì thầm bên tai cô: “Hiểu Hiểu, chuyện nhà người ta chúng ta không nên xen vào.”


Ngụy Tử Đình nghe Lăng Hàn Dạ nói liền dùng ánh mắt nhìn Lâm Mạch Mạch ý hỏi anh ta đang nói chuyện gì vậy.

Lâm Mạch Mạch nhịn, hai tay cô nắm chặt, nhịn cảm giác muốn cho Lăng Hàn Dạ một đấm, nhìn Ngụy Tử Đình cười dịu dàng: “Tử Đình, anh ta cứ thích nói đùa, lời anh ta nói anh không cần xem là thật.”

Lăng Hàn Dạ híp mắt nhìn cô, trong mắt đầy giận dữ, nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười tà mị như cũ, giọng nói trêu chọc: “Lâm Mạch Mạch tiểu thư, có niềm vui mới liền quên niềm vui cũ rồi hả? Tôi nhớ rõ thân thể của cô đã ký bán cho tôi, cô lại mang thân thể thuộc về tôi leo lên giường người đàn ông khác…”

“Lăng Hàn Dạ.”

Cắt ngang lời anh ta là Lê Hiểu Mạn, cô đứng lên nhìn anh ta hơi nhíu mày: “Mạch Mạch là bạn của tôi, hy vọng anh nể mặt tôi không cần nói lung tung nữa.”

Cô có thể hiểu những lời đêm nay cua rLăng Hàn Dạ nhưng Lâm Mạch Mạch là bạn cô, hơn nữa vị hôn phu và con trai của cô ấy còn ở đây, anh ta nói như vậy rất không cho Lâm Mạch Mạch mặt mũi rồi.

Lăng Hàn Dạ nhìn Lê Hiểu Mạn, nghĩ hôm nay là cô mời khách, không muốn làm cô mất mặt liền ngồi xuống, cười nhìn Ngụy Tử Đình: “Ngụy tiên sinh, Lâm tiểu thư nói đúng, tôi cứ thích nói đùa, tôi đối với người đàn bà nào cũng đều như thế, lời tôi vừa nói anh ngàn vạn lần đừng coi là thật mà hiểu lầm gì thì thật không tốt.”

Dứt lời anh ta nhìn Lâm Mạch Mạch bưng ly rượu lên: “Lâm tiểu thư, vừa rồi lời tôi nói là đùa cô thôi, tôi tự phạt ba ly bồi tội với cô vậy.”

Lập tức anh ta uống liền ba ly, đặt ly xuống liền nói có việc rời đi trước sau đó đứng lên rời đi.

Trước khi anh ta đi Lâm Mạch Mạch đều không thèm nhìn anh ta dù chỉ một chút.


Thấy Lăng Hàn Dạ rời đi, Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn Lâm Mạch Mạch, thấy cô ấy như không có việc gì cười vui vẻ gặp thức ăn chon td và Ngụy Vũ Bân, cũng giới thiệu cho bọn họ thức ăn ở Ngự Yến lâu rất ngon, để bọn họ nhất định phải ăn nhiều một chút.

Khóe mắt Ngụy Tử Đình đầy ý cười dịu dàng như không để những lời vừa rồi vào lòng.

Sau khi ăn xong Lê Hiểu Mạn tiễn Lâm Mạch Mạch rời khỏi nhà hàng áy náy nhìn cô ấy.

“Mạch Mạch, đêm nay ngại quá, mình không biết Lăng Hàn Dạ sẽ tới, sớm biết vậy muộn một chút mình mới nói cho Tư Hạo mình về trễ, như vậy Lăng Hàn Dạ sẽ không biết cậu trở lại.”

Lâm Mạch Mạch không sao nhìn cô: “Mạn Mạn, cậu không cần cảm thấy xấu hổ, dù sao Lăng Hàn Dạ sớm muộn gì cũng biết, sớm biết với biết trễ chẳng có gì khác nhau cả.”

Lê Hiểu Mạn nhăn mày: “Nhưng mà đêm nay những lời của anh ta không ảnh hưởng đến cậu và Ngụy Tử Đình sao?”

Lúc này hai người đã rời khỏi Ngự Yến lâu, Ngụy Tử Đình và Ngụy Vũ Bân đừng cách đó không xa chờ cô ấy.

Lâm Mạch Mạch nhìn Ngụy Tử Đình, nhíu mày cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, cậu yên tâm đi, anh Tử Đình là người đàn ông tốt, cực kì hiểu lòng người, cũng rất bao dung với mình, anh ấy sẽ không vì mấy lời của Lăng Hàn Dạ mà giận hay hiểu lầm mình, điểm ấy mình có thể cam đoan với cậu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui