Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô ngước mắt lên dịu dàng nhìn Long Tư Hạo khẽ lắc đầu, rồi lại nhìn về phía Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác: “Cậu, anh Văn Bác, Tư Hạo tới đón cháu rồi, cháu cũng cần phải trở về.”
Lê Chấn Hoa kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, cháu vừa mới nói sẽ có người tới đón cháu, người mà cháu nói chính là Long tổng?
Lê Hiểu Mạn nhìn Lê Chấn Hoa rồi khẽ gật đầu: “Cậu, vậy cháu và Tư Hạo đi về trước đây, lần sau cháu sẽ trở lại thăm cậu, bảo trọng.”
Dứt lời, cô chủ động kéo tay của Long Tư Hạo, chuẩn bị rời đi cùng anh.
Lê Chấn Hoa nhìn vào bàn tay hai người nắm tay nhau, rồi ông lại nghi hoặc nhìn về phía Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo: “Mạn Mạn, cháu... các cháu lại ở chung với nhau lúc nào?”
Mặc dù năm năm trước ông không biết giữa Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết bọn họ đã chia tay.
Hơn nữa, sau khi bọn họ chia tay, có một đoạn thời gian Lê Hiểu Mạn không ăn không uống, cả ngày đều lấy nước mắt để rửa mặt, cả người dần tiều tụy, tâm trạng vô cùng kém, ông nhìn thấy tất cả ở trong mắt và không ngừng đau lòng thay cô.
Ít nhiều gì ông cũng vẫn biết chuyện Lê Hiểu Mạn thương tâm có liên quan đến Long Tư Hạo, hôm nay thấy bọn họ ở chung một chỗ sau năm năm chia tay, ông vẫn hơi lo âu.
Dẫu sao, ở trong mắt ông, Long Tư Hạo là người cao cao tại thượng, là người mà người dân bình thường như bọn họ trèo cao không nổi, ông lo lắng Lê Hiểu Mạn ở chung một chỗ với Long Tư Hạo cô sẽ lại phải chịu tổn thương.
Long Tư Hạo thấy Lê Chấn Hoa hỏi tới, anh thâm tình nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó anh lại nhìn về phía Lê Chấn Hoa, lịch sự mỉm cười: “Cậu, cháu và Hiểu Hiểu đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi.”
“Cái gì? Hai người đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi?”
Nghe thấy lời này của Long Tư Hạo, Lê Chấn Hoa kinh ngạc nhìn hai người.
Lê Văn Bác vừa nghe thấy Long Tư Hạo nói như vậy, sắc mặt của anh ta dần trắng bệch, đôi mắt tràn đầy đau đớn, vẻ mặt dần trở nên buồn bã.
Lê Hiểu Mạn cũng không muốn lừa gạt bọn họ chuyện cô và Long Tư Hạo đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn nữa, cô và Long Tư Hạo mười đầu ngón tay đan vào nhau, ngước mắt lên nhìn về phía Lê Chấn Hoa rồi gật đầu: “Vâng, cậu, cháu và Tư Hạo đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, còn nữa, Nghiên Nghiên là con gái của cháu và Tư Hạo.”
Nghe cô nói tiểu Nghiên Nghiên là con gái của Long Tư Hạo, Lê Chấn Hoa không có quá nhiều kinh ngạc, trước đây ông cũng đã từng nghĩ tới khả năng này rồi, chẳng qua là Lê Hiểu Mạn vẫn không thừa nhận tiểu Nghiên Nghiên là con gái của Long Tư Hạo, ông cũng không tiện hỏi nhiều.
Trước đó Lê Văn Bác cũng đã đoán được tiểu Nghiên Nghiên là con gái của Long Tư Hạo, vì vậy bây giờ nghe cô nói như vậy, anh ta cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, chẳng qua là nỗi đau trong lòng anh ta lại sâu hơn, vẻ mặt cũng buồn bã hơn mà thôi.
Lê Chấn Hoa nhìn Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo rồi mỉm cười gật đầu: “Thật tốt, lần này các cháu có thể trở thành người một nhà rồi.”
Dừng lại, ông lại nhìn về phía Long Tư Hạo, cung kính nói: “Long tổng, nếu đã lĩnh chứng rồi, thì người được coi là cậu tôi đây xin chúc hai người bạc đầu giai lão, ân ái lâu dài, hy vọng Long tổng có thể đối xử thật tốt với Mạn Mạn, đừng phụ lòng con bé.”
Long Tư Hạo nắm chặt tay Lê Hiểu Mạn, ánh mắt của anh tràn đầy ý cười nhìn Lê Chấn Hoa: “Cậu yên tâm, vất vả lắm cháu mới khiến Hiểu Hiểu đi lĩnh chứng với cháu, cháu sẽ yêu thương cô ấy gấp đôi cô ấy yêu thương mình.”
Lê Chấn Hoa gật đầu với anh: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Sau đó, ông nhìn về phía Lê Văn Bác đang buồn bã, ông nhíu mày lại, rồi lại nhìn về phía Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, ông nở nụ cười hiền hòa nói: “Mạn Mạn, Long tổng, để cậu đưa hai cháu đi ra ngoài.”
“Cậu, không cần đâu.” Lê Hiểu Mạn mỉm cười nhìn Lê Chấn Hoa, rồi lại nhìn về phía Lê Văn Bác, thấy vẻ mặt buồn bã của anh, cô khẽ mím môi cười: “Anh Văn Bác, anh nhớ chăm sóc kỹ cho cậu đấy nhé, nếu có thời gian thì em sẽ thường xuyên trở lại thăm hai người.”
Dứt lời, cô và Long Tư Hạo đi tới cửa phòng.
Lê Văn Bác vẫn luôn im lặng liếc nhìn bóng lưng thân mật của bọn họ, trái tim của anh ta đau như cắt, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy: “Mạn Mạn, Long tổng, chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong lời này, khóe mắt của anh ta dần ẩm ướt, nước mắt bi thống tràn ra.
Anh ta lập tức quay người sang, sợ Lê Hiểu Mạn sẽ xoay người thấy anh ta rơi lệ.
Sau khi nghe thấy câu nói kia của anh, Lê Hiểu Mạn hơi giật mình, rồi cô xoay người lại nhìn về phía Lê Văn Bác đang đưa lưng về phía mình, cô mím môi cười nói: “Cám ơn anh Văn Bác.”
Đến khi Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo rời đi, Lê Văn Bác cũng không xoay người lại.
Gương mặt tuấn tú kia của anh ta đã sớm bị nước mắt làm ướt đẫm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...