Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau khi cúp điện thoại, Lê Chấn Hoa để Lê Hiểu Mạn tiếp Tưởng Y Y, còn ông vào bếp.

Lê Hiểu Mạn chờ Lê Văn Bác về trò chuyện một lúc, sau đó cô liền vào bếp giúp Lê Chấn Hoa.

Lúc vào cô cười nhìn Lê Chấn Hoa hỏi: “Cậu ơi, cậu thấy Y Y thế nào?”

Lê Chấn Hoa đang thái rau nhìn ra ngoài phòng bếp, lúc này mới nói: “Cũng được, con bé kia bao nhiêu tuổi rồi?”

Lê Hiểu Mạn cười đi đến bên cạnh Lê Chấn Hoa, nhướng mày nhìn ông: “Người ta lần đầu tiên tới á, sao cậu lại hỏi người ta bao lớn rồi?”

Lê Chấn Hoa bỏ con dao trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn khẽ thở dài: “Ầy! Mạn Mạn, cậu đang sốt ruột anh họ con mà! Anh họ con 29 sắp 30 rồi còn không tìm bạn gái, cậu sợ tới chết cũng chưa thấy được cháu……”

“Cậu à……” Lê Hiểu Mạn ngắt lời ông, mặt trầm xuống nhìn ông: “Không được nói chết, anh Văn Bác nhất định sẽ kết hôn sớm mà, cậu yên tâm đi, đến lúc đó anh Văn Bác ba năm ôm hai đứa, sinh cho cậu một đống cháu bế không nổi luôn.”


Sau khi Lê Tố Phương chết, bây giờ cô rất sợ người thân rời đi, trừ Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên ra thì cô cũng chỉ có Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác là người thân thôi.

Lê Chấn Hoa nhíu chặt mày, thở dài nói: “Mạn Mạn, con đừng an ủi cậu, được như vậy chắc ngay cả ngủ cậu cũng cười mà tỉnh mất.”

“Cậu à, con không có an ủi cậu mà.” Lê Hiểu Mạn nhìn Lê Chấn Hoa nhẹ nhướng mày cười: “Vị Y Y tiểu thư ngoài kia nói không chừng sẽ là con dâu tương lai của cậu á.”

Lê Chấn Hoa nghe Lê Hiểu Mạn nói như vậy, đầu tiên là vui vẻ, ngay sau đó lại nhíu mày nói: “Không có khả năng, anh Văn Bác của con không thích cô bé thì sẽ không kết hôn với nó đâu.”

Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn Lê Chấn Hoa: “Sao cậu biết anh Văn Bác sẽ không thích Y Y, con thấy Y Y rất tốt, anh Văn Bác chắc chắn sẽ thích mà.”

Lê Chấn Hoa phủ định lắc đầu: “Mạn Mạn, người anh Văn Bác con thích chính là……”

Lê Chấn Hoa nói đến một nửa lại ngừng lại, cười nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “Mạn Mạn, không nói chuyện này nữa, con ra ngoài tiếp Y Y, cậu làm một mình được rồi, sắp xong rồi.”

Lê Hiểu Mạn thấy cậu cô muốn nói lại thôi, trong lòng càng thêm kinh ngạc, tò mò hỏi: “Cậu, vừa nãy cậu muốn nói gì? Cậu biết anh Văn Bác thích ai sao?”

Lê Chấn Hoa vừa tiếp tục thái rau, vừa cười nói: “Mạn Mạn, anh Văn Bác của con thích ai làm sao mà cậu biết? Con cũng biết cái thằng Văn Bác này có chuyện gì đều giấu trong lòng, cậu cũng không biết rốt cuộc nó suy nghĩ cái gì nữa.”

Lê Hiểu Mạn thấy cậu mình lúc nói chuyện lại nháy mắt, rõ ràng là có việc gạt cô.

Thấy cậu không nói, cô cũng không hỏi nhiều mà cười nhìn cậu: “Cậu ơi, anh Văn Bác ở bên ngoài tiếp Y Y rồi, con ở đây giúp cậu.”

Lê Chấn Hoa nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Văn Bác đã về rồi?”

Lê Hiểu Mạn cười gật đầu: “Dạ! Về một lúc rồi, cậu, để con giúp cậu rửa rau nha.”

Trong phòng khách bên ngoài, Tưởng Y Y và Lê Văn Bác mỗi người một chỗ, giữa hai người như có biên giới ngăn cách.


Tưởng Y Y cúi đầu, song có chút không an phận, khuôn mặt nhỏ đáng yêu hơi ửng hồng, vừa thẹn thùng vừa không được tự nhiên.

Lê Văn Bác không nói lời nào, cô cũng không lên tiếng.

Lê Văn Bác ngồi ngay ngắn một bên khẽ chau mày, trên khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra biểu cảm gì, vừa không lạnh nhạt cũng không thân thiện, nhưng lại mang theo sự xa cách nhàn nhạt.

Sau khi Lê Hiểu Mạn vào bếp, anh và Tưởng Y Y chưa nói một câu nào.

Bầu không khí quá mức nặng nề, tính tình Tưởng Y Y tương đối hoạt bát, muốn cô ngồi một chỗ không nhúc nhích giả vờ làm cô gái ngoan ngoãn hơi khó.

Cô âm thầm hít sâu một hơi, ngay sau đó lấy hết can đảm liếc nhìn về phía Lê Văn Bác, cười hỏi: “Anh Văn Bác, sao anh không nói lời nào? Là…… Là không chào đón em sao? “

Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của cô mang theo nụ cười, lời nói cũng mang chút ý đùa.

Ánh mắt Lê Văn Bác thản nhiên nhìn cô, ngữ khí cứng nhắc trả lời hai chữ: “Không có.”

Anh cứng nhắc trả lời khiến Tưởng Y Y hạ mày, vẫn cười nhìn anh: “Anh Văn Bác anh……”


Không đợi Tưởng Y Y nói xong, Lê Văn Bác đột nhiên lên tiếng: “Ngại quá, tôi vào giúp một chút, cô ngồi đây một lúc nha.”

Dứt lời, Lê Văn Bác liền đứng lên, lịch sự cười nhìn Tưởng Y Y rồi liền đi vào bếp.

Sau khi Tưởng Y Y thấy anh đi vào, trong đôi mắt xẹt qua một tia mất mát, cô cố nâng má, vẻ mặt có chút thất vọng.

Xem ra không phải Lê Văn Bác không thích cô, mà là một chút cũng không thích cô.

Tình yêu của cô còn chưa bắt đầu đã bị bóp chết từ trong nôi rồi.

Cô ngồi một mình trên sô pha trong phòng khách, có chút mất tự nhiên đứng ngồi không yên.

Một lát sau, khi cô đứng lên chuẩn bị đi vào bếp nói với Lê Hiểu Mạn phải về, Lê Hiểu Mạn liền bưng đồ ăn ra tới.

Cô nhướng mày cười nhìn Tưởng Y Y: “Y Y, ngại quá, để em đợi lâu, có thể ăn cơm rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui