Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Hiểu Hiểu...” Anh khẽ gọi một tiếng, bước vào phòng bếp, ôm cô vào lòng, cúi đầu ôn nhu hôn lên môi cô, híp mắt thâm tình cưng chiều nhìn cô: “Sao không ngủ thêm chút nữa? Bữa sáng cứ để anh làm, phòng bếp dầu khói nhiều, em chỉ cần xinh đẹp như hoa, anh cũng không muốn em bị khói dầu hun cho thành thiếu phụ luống tuổi có chồng.”
Lê Hiểu Mạn nâng mắt ôn nhu nhìn anh, hai tay ôm cổ anh: “Vậy anh không sợ bị hun thành ông già à?”
“Ha ha...” Long Tư Hạo cười, ánh mắt càng cưng chiều nhìn cô, môi kề sát bên tai, thanh âm trầm thấp thanh nhuận: “Anh bị hun thành ông già không phải rất tốt sao, như vậy em không cần lo lắng anh bị người ta cướp đi, cũng không ai coi trọng anh.”
“Cũng không chắc.” Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ngón tay thon dài nâng cằm anh, nheo mắt ngắm nghía khuôn mặt anh tuấn nọ: “Già cũng có người cưới được vợ mà, cho nên dù không có diện mạo, chỉ cần có tiền đều bị người người tranh cướp, lấy giá trị con người anh, anh càng xấu càng có nhiều người coi trọng đấy.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo hơi híp mắt, nhìn Lê Hiểu Mạn cong môi cười, chẳng hề để ý nói: “Vậy để anh tiêu tán gia tài, đem toàn bộ tài sản của mình quyên góp đi, như vậy không còn ai coi trọng anh nữa.”
Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn anh, thấy anh nói chẳng hề để ý, cô hơi hơi nheo mắt lại: “Sao thế được?”
Long Tư Hạo thản nhiên nhướn mày, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô: “Sao không thể? Hiểu Hiểu, chỉ cần khiến em có cảm giác an toàn, anh có thể không chút do dự đem tất cả tài sản của anh đi quyên góp, chỉ cần có thể ở cùng em, anh chẳng cần gì cả, anh chỉ cần em.”
[Ờ, rồi hai đứa bây cạp đất mà sống nhé -_- Không cần gì chỉ cần em, nghe thì hay, không cần ăn ngủ mặc đi lại à =.=]
“Tư Hạo...” Trong lòng Lê Hiểu Mạn rung động, đôi mắt long lanh hơi nước, vì khiến cô cảm thấy an toàn, anh vậy mà có thể không chút do dự đem toàn bộ tài sản quyên đi, tình yêu của anh thật vĩ đại.
[Móa, chồng hát vợ khen hay, nó nói thế chứ đã quyên tiền đâu, bao giờ quyên rồi hãy nói nhé. Mà sợ bà tác giả cho nhân vật khi yêu IQ=0 quyên tiền đi thật thì chết =)))))))))]
Mà tình yêu của cô dành cho anh dường như không đáng nhắc đến, chỉ nhỏ bé như vậy.
Cô chưa từng vì anh mà trả giá điều gì, cho dù sinh con gái cho anh, cũng ích kỷ không nói với anh từ đầu.
“Tư Hạo...” Nước mắt tràn khỏi khóe mi, trượt xuống khuôn mặt thanh lệ động lòng người của cô.
[Ờm, nói chung hình như tác giả muốn thông qua câu chuyện này gửi đến độc giả một thông điệp: Người đẹp đi với đại gia =)))))))))) Nếu bà LHM này xấu đau xấu đớn, chắc gì LTH đã yêu đương đắm đuối như thế =))))))
Ờ mà bà LHM cũng ích kỷ v~ ra, lúc nào cũng bánh bèo ủy mị đau đớn các kiểu, cơ mà thực sự đã làm được gì cho LTH đâu]
Long Tư Hạo vừa thấy cô khóc, nhíu mày nhìn cô chăm chú, lo lắng hỏi: “Hiểu Hiểu, em sao thế?”
Nhớ tối hôm qua cô cũng đột nhiên khóc như vậy, trong lòng anh lại càng nghi hoặc, chiều qua Lạc Thụy nhất định đã nói gì đó với cô, nếu không, cô sẽ không như vậy.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo lo lắng cho mình, nhẹ nhàng lắc đầu, hai tay ôm chặt cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.
“Hiểu Hiểu...”
Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, hai tay xiết chặt vòng eo nhỏ nhắn khẽ xoay người một cái, đặt cô lên tường phòng bếp, nóng bỏng giày vò đôi môi cô, hôn nồng nhiệt.
Hai người không thể tự khống chế được cảm xúc bản thân, càng hôn càng kịch liệt, quên trong nhà còn một thành viên chưa đến tuổi vị thành niên, động tác của hai người trở nên vội vàng, bắt đầu cởi quần áo đối phương.
Tiểu Nghiên Nghiên hơi đói bụng, đi tới phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy một màn này.
Bé mở to mắt, há hốc miệng, nhìn hai người lớn hôn nhau nhiệt tình như lửa, sau đó một lúc lâu mới nhăn mày, thanh âm non nớt hỏi: “Ba, mẹ, nghe nói ở phòng bếp có ông công ông táo, hai người làm trò này trước mặt lão nhân gia có ổn không đó?”
Nghe vậy, hai người lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng.
Lúc này hai người đều quần áo không chỉnh, thấy Tiểu Nghiên Nghiên đứng ngoài cửa phòng bếp, mặt Lê Hiểu Mạn đỏ ửng không thôi, hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
Cô lập tức đưa tay cài cúc áo cho Long Tư Hạo, mà Long Tư Hạo cũng đưa tay thay cô sửa sang lại quần áo và mái tóc hơi tán loạn.
So với việc Lê Hiểu Mạn ngượng ngùng và quẫn bách, anh lại quần áo chỉnh tề thong dong bình tĩnh hơn nhiều, cũng không cảm thấy được có gì xấu hổ.
Chỉnh lại quần áo giúp Lê Hiểu Mạn xong, anh nhìn về phía Tiểu Nghiên Nghiên, khuôn mặt tuấn mỹ hơi trầm xuống: “Nghiên nghiên, lần sau nếu có thấy ba mẹ đang làm chính sự, nhớ phải lập tức che hai mắt, sau đó xoay người rời đi, biết chưa?”
Lê Hiểu Mạn đứng bên cạnh nghe anh đem chuyện thẹn thùng như vậy nói thành chính sự, cô nhịn không được co quắp khóe miệng, không hổ là Long Tư Hạo phúc hắc không ai bì kịp, trên đời này người có thể đứng trước mặt con gái mặt không đỏ tim không đập mạnh thở không gấp gáp, còn thản nhiên bình tĩnh đem chuyện nam nữ nói thành chính sự, chỉ sợ cũng chỉ có một mình.
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chớp chớp mắt nhìn ba mẹ mình, dựng thẳng ngón giữa lên quơ quơ: “Ba, no! Lần sau thấy ba mẹ làm chính sự con còn muốn xem cơ, ba cũng không thể trách con, ba cũng biết trẻ con hiếu kỳ, cho nên một đứa bé như con đương nhiên sẽ tò mò ba mẹ vì sao thích làm chính sự đến vậy?”
Dừng lại một lát, bé chớp chớp mắt, còn nghiêm túc hỏi: “Ba, vì sao ba vừa thấy mẹ, ánh mắt lại sáng lên vậy?”
Nghe thấy lời con gái bảo bối nói, Long Tư Hạo nheo mắt lại nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi: “Hiểu Hiểu, biểu hiện của anh rõ ràng đến thế cơ à?”
Lê Hiểu Mạn bây giờ không biết làm gì, sớm biết thế cô và Long Tư Hạo chú ý một chút.
Bây giờ và lúc trước trong nhà không có con nhỏ không giống, muốn hôn liền hôn, muốn ôm liền ôm, hoàn toàn quên bây giờ trong nhà có thành viên chưa tới tuổi vị thành niên.
Cô liếc Tiểu Nghiên Nghiên một cái, mới nâng mâu nhìn về phía Long Tư Hạo: “Bữa sáng làm xong rồi, ăn sáng trước đã.”
Dứt lời, cô liền bưng bữa sáng tới phòng ăn.
Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên cũng giúp đỡ bưng chén bát.
Ăn xong bữa sáng, rửa bát xong Long Tư Hạo nhìn Tiểu Nghiên Nghiên đang nghịch ipad ngoài phòng khác: “Bảo bối, ba muốn nói chuyện riêng với con, nếu con không muốn ba thu hồi ipad thì phải xem tốc độ của con.”
Nghe vậy, Tiểu Nghiên Nghiên “vèo” một cái đứng dậy khỏi sô pha cười ngọt ngào với Long Tư Hạo, làm dấu tay ok: “Ok! Ba đến phòng con nói chuyện.”
Dứt lời, bé lon ton chạy về phòng ngủ của mình.
Long Tư Hạo cũng đi theo, sau đó đóng cửa lại.
Hai ba con không biết đóng cửa nói chuyện gì, thế nhưng hàn huyên hơn nửa tiếng mới đi ra.
Sau khi ra khỏi phòng Tiểu Nghiên Nghiên tiếp tục nghịch ipad, Long Tư Hạo lại trở về phòng ngủ.
Lê Hiểu Mạn bởi vì biết hôm nay anh muốn đến công ty, đang ở phòng ngủ chuẩn bị quần áo hôm nay anh sẽ mặc.
Lúc Long Tư Hạo vào phòng ngủ, trên tay cô đang cầm một chiếc sơ mi của Long Tư Hạo và hai chiếc cà- vạt, đang cân nhắc chiếc sơmi trên tay phối với chiếc cà- vạt nào hợp hơn.
“Hiểu Hiểu, nhìn chằm chằm vào áo sơ mi và cà vạt của anh ngẩn người, đó là vì nhớ anh sao?”
Long Tư Hạo bước tới, kéo tay cô đặt lên khuôn mặt tuấn mỹ của mình: “Em sờ đi, anh đứng sờ sờ đây này, nhìn quần áo không bằng nhìn anh đi.”
Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn anh: “Anh nói chuyện gì với Huyên Huyên thế? Ai nói em nhìn đồ nhớ anh? Em chỉ đang muốn xem thử chiếc áo này của anh phối với cà- vạt nào hợp hơn?”
Nhìn thấy cô vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt hẹp dài của Long Tư Hạo tràn đầy ý cười: “Hiểu Hiểu, cảm giác này thật tốt, thật giống như chúng ta đã kết hôn.”
Nghe anh nhắc tới chuyện kết hôn, ánh mắt Lê Hiểu Mạn mang theo ý cười nhìn anh, đưa anh áo sơmi và cà –vạt, hai tay ôm cổ anh, nhíu nhíu đôi mi thanh tú: “Tư Hạo, anh rất muốn kết hôn?”
Long Tư Hạo thuận thế ôm eo cô, ánh mắt thâm tình cưng chiều nhìn cô: “Em nói xem?”
Lê Hiểu Mạn nhướn mày nhìn anh sâu xa: “Muốn kết hôn thì kết hôn.”
Long Tư Hạo như không nghe thấy, híp mắt, ánh mắt nặng nề nhìn cô hỏi: “Hiểu Hiểu, em vừa nói gì?”
“Em nói anh nên thay quần áo.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...