Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mi: “Chính là lần mẹ tổ chức tiệc rượu lần trước, con đã thấy ông đó! Ông ấy bảo con gọi ông là ông nội, sau đó còn bảo mẹ có thời gian đưa con về một chuyến, chẳng lẽ mẹ đã quên rồi sao?”
Nghe thấy Nghiên Nghiên nói như vậy, Lê Hiểu Mạn lập tức đoán được ông tóc bạc trắng là ai, nếu cô đoán không nhầm, đó nhất định là Hoắc Nghiệp Hoành, cô thật không ngờ ông lại tìm tới đây.
Cô nghiêm giọng hơn nói: “Nghiên Nghiên, trước đừng mở cửa, mẹ sẽ về ngay, đợi mẹ về rồi nói tiếp nhé.”
Cúp điện thoại, cô lập tức đi thanh toán.
Siêu thị cô mua đồ ăn cách đó cũng không xa, hơn nữa, cô còn lái xe đi, nhưng khi cô chuẩn bị lái đi thì đột nhiên có một chiếc xe màu đen nhỏ chắn đường cô.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn đầu tiên là gọi cho Tiểu Nghiên Nghiên kêu không được mở cửa, sau đó liền gọi cho Long Tư Hạo.
Cô vừa gọi, bên kia liền tiếp máy, giống như đang đợi điện thoại của cô vậy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp hài hước của Long Tư Hạo.
“Hiểu Hiểu, anh đang nằm mơ sao? Em chủ động gọi điện cho anh ư? Sao vậy? Nhớ anh à? Hôm nay em bảo Lạc Thụy làm gì?”
Lê Hiểu Mạn nghe giọng anh thì biết anh còn chưa biết chuyện, nghe được giọng nói dịu dàng của anh, cô chỉ muốn khóc.
Cô hết sức kiềm nén, giọng nói nghiêm túc: “Giờ em đang ở ngoài, bị ngăn cản rồi, Nghiên Nghiên đang một mình trong nhà, nó gọi em bảo có một ông lão đang tìm nó, em nghi ngờ đó là ông của anh, còn nữa, nếu em đoán không nhầm, người ngăn cản em cũng chính là người của ông.”
Trải qua năm năm này, cô đã trưởng thành lên nhiều, hiểu được rất nhiều chuyện. Cũng biết, Hoắc Nghiệp Hoành thật ra không tốt dến thế.
Cô không thể coi Hoắc Nghiệp Hoành như người ông mà từng thật lòng yêu quý cô nữa.
Ở nghĩa trang An Thái năm năm trước, việc Hoắc Nghiệp Hoành bảo cô sinh con rồi để Long Tư Hạo rời đi khiến cô hiểu rằng Hoắc Nghiệp Hoành thật ra là một người rất ích kỷ.
Vậy mà năm năm trước cô lại ngu ngốc, coi ông như ông nội thật mà đối đãi. Nhưng giờ sẽ không như vậy nữa.
Cô không còn đơn thuần như trước kia nữa, bây giờ cô nhìn mọi chuyện sẽ không chỉ dừng ở mặt ngoài nữa.
Long Tư Hạo nghe Lê Hiểu Mạn nói Hoắc Nghiệp Hoành tìm Nghiên Nghiên, mà cô lại bị ngăn cản, anh lo lanwgshoir: “Hiểu Hiểu, giờ em đang ở đâu anh lập tức qua đó, về phần Nghiên Nghiên, em tạm thời đừng lo, ông ấy sẽ không làm đứa nhỏ bị thương đâu.”
Anh gọi Hoắc Nghiệp Hoành là “ông ấy”, chứ không phải ông nội.
Khi anh tiếp nhận trị liệu năm năm, anh và Hoắc Nghiệp Hoành đã không liên lạc với nhau, hơn nữa, còn bảo Lạc Thụy phong tỏa tin tức anh đang trị liệu.
Sau khi trở lại thành phố K, anh cũng chưa từng về Hoắc gia, đối với anh mà nói, đó không phải là nhà của mình.
Mà người thân của anh, ngoài trừ Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên, cũng chỉ có ông ngoại đã mất tích nhiều năm.
Năm năm trước, anh rời đi mười năm rồi đồng ý quay lại Hoắc gia, đồng ý gọi Hoắc Nghiệp Hoành một tiếng ông nội, căn bản là bởi vì Lê Hiểu Mạn. Vì khi đó cô và Hoắc Vân Hy còn chưa ly hôn, anh muốn tiếp cận cuộc sống của cô, cho nên mới bước chân vào nơi mà mình chưa từng vào mười năm qua.
Vì Lê Hiểu Mạn, anh quên đi thù hận, bỏ qua hết thảy, anh chỉ cần cô.
Lê Hiểu Mạn tin tưởng Hoắc Nghiệp Hoành tạm thời sẽ không làm gì Nghiên Nghiên, nghe Long Tư Hạo nói vậy thì cô càng thêm yên tâm. Cô nói cho anh địa điểm rồi chờ anh bên ngoài siêu thị.
Cô luôn ngồi trong xe, không khởi động xe.
Mà mấy chiếc xe kia thấy cô không khởi động cũng dừng lại ở đó.
Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn mấy chiếc xe ngăn cản mình, cô muốn đùa giỡn bọn họ liền đột nhiên khởi động xe, sau đó di chuyển một chú.
Mà xe cô vừa khởi động, mấy chiếc xe kia cũng đi theo.
Lê Hiểu Mạn chỉ đi có chút ít, mấy chiếc xe kia đi theo thấy Lê Hiểu Mạn đi lên phía trước thì trái phải ngăn lại, không cho cô rời đi.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy thì dừng xe lại, nhìn mấy chiếc trái phải, đang muốn xuống xe thì thấy một chiếc Rolls-Royce bảo thạch đen đang khí phách lao đến.
Hai chiếc xe nhỏ kia bị Rolls-Royce "chen chúc" ở giữa, mà tốc độ xe cũng rất nhanh, cho nên ma sát vào, hai xe liền bị xây xước.
Lê Hiểu Mạn nhìn chiếc xe lao tới, trong mắt có nước mắt trào ra, cô xoa xoa mắt, ép nước mắt trôi xuống.
Sau đó cô lại ngồi trong xe, chờ chủ nhân chiếc xe Rolls-Royce xuống.
Rolls-Royce sau khi đi tới gần xe cô thì ngừng lại, người xuống xe chính là Long Tư Hạo.
Sau khi xuống xe, anh sản bước đi tới xe Lê Hiểu Mạn, mở cửa xe rồi trực tiếp ngồi vào.
Anh nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy mắt cô sưng đỏ, anh ngây người, đáy mắt tràn ngập sự đau lòng, nghiêng người hôn lên đôi mắt cô: “Hiểu Hiểu, sao mắt lại hồng như vậy? Em sợ nên khóc sao?”
Nghe thấy lời của anh, Lê Hiểu Mạn thiếu chút nào nhào vào ngực anh khóc. Cô cố gắng kiềm nén, nhưng nước mắt cứ trào ra.
Cô cắn chặt môi gật đầu: “Ừm, em bị dọa khóc đấy.”
Long Tư Hạo nhìn cô đột nhiên khóc thì khẽ nhíu mày, sau đó dùng tay lau nước mắt cho cô: “Lần sau đừng ra ngoài một mình nữa, nhìn đi, em bị dọa sợ đến khóc thảm luôn rồi này.”
Mặc dù anh nói vậy nhưng trong lòng anh không tin cô vì sợ mà khóc. Hiểu Hiểu không mềm yếu như vậy, càng là lúc nguy hiểm, anh biết cô sẽ càng kiên cường, tuyệt không thể có chuyện cô vì bị dọa sợ mà khóc.
Về nguyên nhân vì sao cô khóc, anh không hỏi cũng biết nhất định là có liên quan đến chuyện xế chiều cô gặp Lạc Thụy, chờ lúc nào xong xuôi anh sẽ hỏi lại cô.
Anh dịu dàng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, để tránh làm hỏng xe em, chúng ta vào xe anh đi.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đưa mắt nhìn chiếc Rolls-Royce của anh, nhíu mày: “Anh không sợ hỏng xe anh sao? Xe anh đắt hơn xe em nhiều đó.”
Long Tư Hạo cưng chiều nhìn cô: “Của vợ anh thì đương nhiên quan trọng hơn rồi.”
Nước mắt Lê Hiểu Mạn lại trào ra, trong lòng cảm động. Cô phát hiện, sự dịu dàng của Tiểu Nghiên Nghiên hoàn toàn là di truyền từ Long Tư Hạo.
Một lớn một nhỏ mà miệng ngọt như đường, đặc biệt là khi dỗ dành người khác.
Long Tư Hạo chăm chú nhìn cô, giờ phút này, anh phát hiện cô có gì đó thay đổi lạ thường, anh mới gọi cô là vợ, mà cô lại không hề phủ nhận, giống như đã chịu làm vợ của anh rồi vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...