Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe ba chữ kia, Lê Hiểu Mạn nhăn mày, trong mắt mất mác và bi thương.
Tuy Lê Hiểu Mạn đã nói với cô chuyện của Quý Vũ Tình nhưng mà trong lòng cô nói không có khúc mắc thì không thể nào.
Năm năm này đều là Quý Vũ Tình ở bên cạnh anh.
Lúc anh cần người chăm sóc, bị ốm đau hành hạ, ở bên bờ vực sinh tử, người ở bên cạnh anh là Quý Vũ Tình mà không phải cô, sao cô không thất vọng không đau lòng và bi thương chứ?
Lạc Thụy nhìn ra được cô vẫn có khúc mắc đối với sự tồn tại của qvt: “Lê tiểu thư, cô muốn biết tổng giám đốc đối với Quý Vũ Tình là dạng tình cảm gì không?”
Nghe anh ta nói đến chữ ‘tình cảm’, trái tim Lê Hiểu Mạn hung hăng đau đớn.
Lạc Thụy không chờ cô nói đã cất lời: “Lê tiểu thư, cô đừng hiểu nhầm, tôi nói tình cảm này không phải là tình yêu, người tổng giám đốc yêu vẫn là cô, còn Quý Vũ Tình, tổng giám đốc chỉ cảm thấy đồng tình với cô ta, chỉ vì từ trên người cô ta tổng giám đốc như tìm được cái bóng của cô, năm năm tổng giám đốc tiếp nhận trị liệu không có cô ở bên cạnh, tổng giám đốc thấy cô ta như thấy cô, cho nên tôi và Lăng thiếu mới để cô ta đi chăm sóc cho tổng giám đốc, tổng giám đốc muôn sống ngoại trừ trị liệu càng cần Lê tiểu thư làm động lực cho anh ấy, tóm lại tổng giám đốc giúp Quý Vũ Tình hoàn thành học hành là vì trên người cô ta có bóng dáng của cô, tông giám đốc để cô ta chăm sóc mình cũng vì như thế.”
Nghe Lạc Thụy ní xong, Lê Hiểu Mạn rung rung phức tạp nhìn anh ta: “Trợ lý Lạc, đó là gì, là gửi gắm tinh thần để anh ấy xem Quý Vũ Tình là thế thân của tôi sao?”
Lạc Thụy cau mày: “Lê tiểu thư, cô không cần quá để ý đến chuyện này, tôi nghĩ đối với tổng giám đốc mà nói, đối với Quý Vũ Tình là gửi gắm tình cảm, cũng không thể trách anh ấy, anh ấy vốn bệnh tình nguy kịch, muốn gặp cô mà không thể nào, tổng giám đốc rất muốn gặp cô cho nên mới gửi găm tinh thần lên một người có bóng dáng của cô, mặc kệ thế nào thì từ đầu đến cuối tổng giám đốc đều yêu cô, tôi lấy tính mạng mình để bảo đảm với cô tổng giám đốc chỉ giúp Quý Vũ Tình hoàn thành con đường học tập của mình không hơn, cho tới giờ vẫn không vì trên người cô ta có bóng dáng của cô mà có quan hệ da thịt gì với cô ta. Chuyện này tôi phải nói rõ với cô nếu cô không nghĩ thông suốt thì không tốt lắm.”
Một câu cuối cùng của anh ta làm cho sự khó chịu trong lòng cô mới tốt một chút.
Cô ngước mắt nhìn Lạc Thụy, giọng điều đầy cảm kích: “Trợ lý Lạc, cảm ơn anh đã nói thật cho tôi biết.”
Lạc Thụy nở nụ cười: “Lê tiểu thư, không cần khách khí như vậy, nếu cô thật sự cảm ơn tôi thì không cần tức giận tổng giám đốc, năm năm trước tôi biết anh ấy không nói thật với cô, lừa bệnh của mình là không đúng, mặc kệ tổng giám đốc vì sao không nói thật với cô thì đều là anh ấys ai, hôm nay nếu cô không tha thứ cho anh ấy thì là do anh ấy tự làm tự chịu, anh ấy không đáng để cô tha thứ, nhưng mà Lê tiểu thư, chẳng ai là hoàn mỹ cả, người không phải thánh hiền mà không sai lầm đúng không? Ai cũng có lúc làm sai, ai bướng bỉnh không rõ mà tự cho là đúng nghĩ vì tốt cho đối phương mà làm quyết định sai lầm…”
Nói đến đây, Lạc Thụy cúi đầu thâm sâu nhìn cô lại tiếp tục nói: “Cho nên, tôi vẫn hi vọng Lê tiểu thư sớm một chút kết hôn cùng tổng giám đốc, dù sao tổng giám đốc có thể sống vượt qua năm năm này đúng là không dễ! Tổng giám đốc có thể lần lượt từ Quỷ Môn quan trở về, có thể gặp lại Lê tiểu thư, chứng minh tổng giám đốc cùng Lê tiểu thư cô duyên phận không ít, xem như ông trời cho Lê tiểu thư cô cùng tổng giám đốc một cơ hội, hi vọng Lê tiểu thư cùng tổng giám đốc có thể nắm chắc cơ hội này, không cần tiếp tục bỏ lỡ, nếu không thì đã không công rồi.”
Lê Hiểu Mạn cúi đầu, đôi mắt đong đầy nước mắt, cô nhìn Lạc Thụy gật đầu nghẹn ngào nói: “Tôi biết, trợ lý Lạc, cảm ơn anh đã nói cho tôi nhiều như thế.”
Lạc Thụy nhíu mày nhìn Lê Hiểu Mạn đôi mắt cười thành một đường: “Ha ha... Lê tiểu thư, đã nói không cần khách khí như vậy, nếu là tôi thì đã không xảy ra chuyện phức tạp như thế,thì ở cùng một chỗ, không yêu thì tách ra, không có nhiều lý do như vậy, ứng xử cần thoải mái một chút, bận tâm cái này cái kia quá mệt mỏi, cả đời mỗi người có lẽ chỉ một lần là yêu thật lòng, có lẽ chỉ có thể gặp được một người yêu mình thật lòng cho nên còn nghĩ cái khác làm gì, gặp thì ở cùng một chỗ, Lê tiểu thư yêu tổng giám dốc cho nên còn có gì ngăn được hai người chứ?”
Yêu thì ở cùng một chỗ không thích thì chia tay.
Lạc Thụy nói lời này như cảnh tỉnh cô để cho cô hoàn toàn tỉnh ngộ nghĩ ra rất nhiều thứ.
Cô cảm kích nhìn Lạc Thụy: “Trợ lý Lạc, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết phải làm sao, lời anh nói làm cho tôi nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.”
Thấy cô nói đã nghĩ thông suốt nhiều chuyện, trong lòng Lạc Thụy cảm thấy cao hứng thay, anh ta nhìn cô đầy suy tư, thăm dò hỏi: “Lê tiểu thư, có phải cô từng mất trí nhớ không?”
Nghe Lạc Thụy nói vậy, Lê Hiểu Mạn nghi hoặc nhìn anh ta: “Trợ lý Lạc, vì sao anh lại hỏi như vậy?”
“À...! Là như vậy.” Lạc Thụy nhíu mày: “Tôi nghe tổng giám đốc đề cập qua, anh ấy nói cô không nhớ rõ sự kiện cô cùng tổng giám đốc từng trải qua.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn càng nhăn mày sâu hơn: “Trước đây tôi và anh ấy trải qua chuyện gì sao?”
Lạc Thụy nghe cô nói liền nhíu mày nhìn cô: “Lê tiểu thư, tôi nghĩ là cô đã quên một số việc, trước đây không phải cô và tổng giám đốc từng gặp nhau chứ? Cô thật sự không nhớ gì sao? Cô cẩn thận nghĩ một chút có phải hai người từng chung hoạn nạn không? Cô và tổng giám đốc cùng gặp nguy hiểm, cô đã từng bảo vệ anh ấy…”
Nghe Lạc Thụy nói, Lê Hiểu Mạn càng nhăn mày, cố gắng nhớ lại chuyện trước kia với Long Tư Hạo, nhưng mà cô không nhớ ra, ấn tượng trước đây, Long Tư Hạo là một thiếu niên cực kì lạnh lùng.
Anh cho cô một cảm giác là lạnh, cực kì lạnh lùng, nhưng cô thật sự không nghĩ ra giữa anh và cô có trải qua hoạn nạn cùng nhau.
Cô đúng là mất đi một chút trí nhớ nhưng do ở lần bắt cóc đó cô bị đả kích nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại thì quên hết chuyện bị bắt cóc.
Sau sự kiện bắt cóc đó, cô chỉ nghe cậu kể qua mà thôi.
Nhưng lúc đó cậu cũng không rõ có chuyện gì, chỉ nói cho cô biết cô bị bắt cóc mà không hề nhắc tới Long Tư Hạo.
Chẳng lẽ ký ức cô mất có sự tồn tại của Tư Hạo sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...