Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau khi ngồi xuống, Ngụy tổng kính nể nhìn cô: “Lê tiểu thư, không nghĩ tới cô chính là nhà thiết kế Many nổi tiếng cả trong và ngoài nước, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, có thể quen biết cô chính là vinh hạnh của chúng tôi, không biết chúng tôi có vinh hạnh có thể hợp tác cùng Lê tiểu thư hay không?”

Ngụy phu nhân ngồi ở một bên cũng mỉm cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, tôi rất thích mẫu trang sức mà cô thiết kế, chúng tôi muốn hợp tác với cô, chúng tôi sẽ thiết lập một quầy sản phẩm của Lê tiểu thư ở chuỗi cửa hàng của chúng tôi, không biết Lê tiểu thư có nguyện ý hợp tác cùng chúng tôi hay không?”

Có thể mở quầy hàng ở chuỗi cửa hàng trang sức Thiên Hy, dĩ nhiên là Lê Hiểu Mạn nguyện ý, đây là điều mà mỗi một nhà thiết kế trang sức, thậm chí là mỗi một công ty trang sức cầu mà không được.

Cô mỉm cười nhìn Ngụy tổng và Ngụy phu nhân: “Ngụy tổng, Ngụy phu nhân, có thể cùng hợp tác với hai người là vinh hạnh của tôi, cám ơn hai người đã đánh giá cao về tôi như vậy, tôi vô cùng nguyện ý hợp tác cùng hai người.”

Ngụy tổng và Ngụy phu nhân nghe thấy Lê Hiểu Mạn nói như vậy, hai người đều cùng đứng lên, rồi cùng đưa tay ra bắt tay với Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, chúc chúng ta cùng hợp tác vui vẻ.”

Lê Hiểu Mạn giữ nguyên nụ cười trên mặt, cô lịch sự bắt tay lại với Ngụy tổng và Ngụy phu nhân: “Hợp tác vui vẻ.”


Sau khi bàn chuyện hợp tác vô cùng thuận lợi với Thiên Hy, Lê Hiểu Mạn ký kết hợp đồng với Ngụy tổng. Cô lấy lý do mình là chủ nhà, mời bọn họ đến khách sạn quốc tế Đế Hoa đắt đỏ để chúc mừng cho sự hợp tác thành công sau này của bọn họ.

Sở dĩ lựa chọn khách sạn quốc tế Đế Hoa, dĩ nhiên là bởi vì Ngụy tổng và phu nhân của ông ta đã cố ý từ chạy thành phố H tới thành phố K để bàn chuyện hợp tác với cô, người ta đã cho cô mặt mũi lớn như vậy, cô không thể tùy tiện mời cả nhà bọn họ đến nhà hàng bình thường để chúc mừng được, như vậy thì tỏ ra quá không tôn trọng bọn họ, quá không cho bọn họ mặt mũi.

Lúc Lê Hiểu Mạn và Ngụy tổng, Ngụy phu nhân dùng bữa xong, trời đã tối, lúc ra tính tiền, cô mới biết đã có người trả tiền giúp cô rồi.

Mà lúc cô hỏi người trả tiền giúp cô là ai, thì nhân viên phục vụ khách sạn lại không chịu nói.

Thật ra thì cô không cần hỏi cũng có thể đoán ra được, tám thành là có liên quan đến Long Tư Hạo.

Sau khi tiễn Ngụy tổng và Ngụy phu nhân, lúc cô đang muốn lái xe đưaTương Y Y cùng đi đến khách sạn với cô trở về, một chiếc Maybach đột nhiên dừng lại ở bên cạnh cô và Tương Y Y.

Lúc này, cô và Tương Y Y đều đang đứng ở bên ngoài khách sạn quốc tế Đế Hoa.

Lê Hiểu Mạn liếc nhìn chiếc xe đột nhiên ngừng lại ở trước mặt mình và Tương Y Y, cô hơi nheo mắt lại, cô rất quen thuộc với chiếc xe này, là của Lạc Thụy.

Người trong xe chính là Lạc Thụy, sau khi anh ta dừng xe lại, anh ta đẩy cửa xe ra xuống xe, rồi mỉm cười nhìn Lê Hiểu Mạn và Tương Y Y: “Lê tiểu thư, tôi đến để đưa cô và Tương Y Y trở về.”

Dứt lời, Lạc Thụy lại mỉm cười nhìn về phía Tương Y Y, đưa tay ra lịch sự làm động tác mời: “Tiểu thư Y Y, mời lên xe.”

Tương Y Y nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi lại nhìn về phía Lạc Thụy, cô ấy lịch sự mỉm cười: “Lạc tiên sinh, không cần đâu, tôi có thể tự đón xe trở về.”


“Đón xe ở đây không tiện lắm đâu.” Lạc Thụy nhìn Tương Y Y, anh ta cười híp mắt lại thành một đường chỉ: “Tiểu thư Y Y, có phải cô cảm thấy tôi là người xấu hay không, vì vậy nên mới không dám ngồi xe của tôi? Tiểu thư Y Y, cô yên tâm, tôi là người tốt 100%, không tin cô cứ hỏi Lê tiểu thư đi.”

Tương Y Y nghe vậy, cô ấy nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Chị Hiểu Mạn, có phải hai người quen biết nhau hay không?”

Lê Hiểu Mạn cau mày lại, cô không trả lời câu hỏi của Tương Y Y, mà nhìn về phía Lạc Thụy, bình thản nói: “Trợ lý Lạc, không cần làm phiền anh, tôi sẽ đưa Y Y trở về.”

Lạc Thụy làm vẻ mặt như đưa đám: “Đừng làm vậy, Lê tiểu thư, cô cứ như vậy thì tôi sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ! Cô cũng biết tính cách của tổng giám đốc mà, là anh ấy bảo tôi tới đưa tiểu thư Y Y trở về, nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ, tổng giám đốc sẽ rất tức giận rất tức giận đấy.”

Nghe anh ta nhắc tới Long Tư Hạo, trong lòng Lê Hiểu Mạn vô cùng mất mát và khó chịu: “Trợ lý Lạc, sao các anh biết tôi ở chỗ này?”

Lạc Thụy mỉm cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, hẳn là cô biết tổng giám đốc vẫn luôn lấy cô làm trung tâm, vì vậy, cô làm gì trong ngày, gặp người nào, đi đâu, ở cùng với ai, tổng giám đốc rất rõ ràng.”

Dứt lời, Lạc Thụy lấy ra một chiếc thẻ mở cửa phòng tới đưa cho Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, tổng giám đốc đang chờ cô ở phòng Tổng thống trên tầng cao nhất.”

Sau khi nói với Lê Hiểu Mạn xong, Lạc Thụy lại nhìn về phía Tương Y Y: “Tiểu thư Y Y, mời cô lên xe! Tối nay Lê tiểu thư đã có hẹn, hơn nữa còn hẹn đến rất khuya, cô hiểu mà, vì vậy cô ấy không thể đưa cô về được, cô lên xe đi!”


Nghe vậy, Tương Y Y liếc mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, cô ấy hơi do dự, rồi lại nhìn về phía Lạc Thụy, nói: “ Được, cám ơn Lạc tiên sinh.”

Quân tử hữu thành nhân chi mỹ (*), Tương Y Y cũng thành nhân chi mỹ, mặc dù cô ấy không rõ chuyện của Lê Hiểu Mạn lắm, nhưng cô ấy vẫn có hiểu biết về tính cách của cô, cô ấy biết, nếu như cô ấy không ngồi vào trong xe của Lạc Thụy, thì chị Hiểu Mạn của cô ấy nhất định sẽ không đi đến chỗ hẹn gặp vị tổng giám đốc trong miệng Lạc Thụy kia.

(*) Quân tử hữu thành nhân chi mỹ: đạo Khổng Tử, quân tử thì làm điều tốt đến cho người khác.

Mặc dù cô ấy không biết vị tổng giám đốc kia là ai, nhưng cô ấy nhìn biểu tình lúc chị Hiểu Mạn nghe thấy Lạc Thụy nhắc tới vị tổng giám đốc kia, cô ấy cũng biết mối quan hệ giữa chị Hiểu Mạn và vị tổng giám đốc kia nhất định là không bình thường.

Bởi vì cô ấy cũng không chỉ ở bên cạnh Lê Hiểu Mạn một năm hai năm, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng thấy cô lộ vẻ xúc động với người đàn ông nào như vậy.

!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui