Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi anh tắm xong, nằm bên cạnh Lê Hiểu Mạn, đưa tay kéo cô vào trong lòng, môi mỏng kề sát tai cô, giọng nói trầm thấp: “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu.”
Lê Hiểu Mạn ngủ khá sâu, anh gọi vài tiếng, cô đều không có phản ứng.
Nhìn thấy không gọi cô tỉnh được, anh cúi người chiếm lấy đôi môi dụ người của cô, nặng nề gặm cắn.
“Ưm.” Lê Hiểu Mạn ưm một tiếng, bắt đầu tỉnh lại.
Long Tư Hạo còn thừa dịp cô khẽ ưm, dò xét vào trong miệng cô, dùng sức mút lấy chiếc lưỡi của cô.
“Ưm...”
Lê Hiểu Mạn bị đau nói mớ, cảm giác khó thở ập đến khiến cô mở mắt, ánh mắt mê ly nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang hôn mình.
Hàng chân mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, mơ mơ màng màng hỏi: “Anh vẫn chưa làm đủ à?”
“Tỉnh rồi?” Long Tư Hạo rời khỏi môi cô, môi mỏng khẽ cắn vành tai cô, giọng nói trầm thấp: “Vẫn chưa ngủ đủ sao?”
Lê Hiểu Mạn nhắm mắt lại, khẽ gật đầu: “Ưm.”
Long Tư Hạo ôm chặt cô, đưa tay khẽ vuốt cánh môi đầy đặn của cô, khẽ nói vào tai: “Hiểu Hiểu, nói cho anh biết, làm sao có Nghiên Nghiên?”
Lê Hiểu Mạn vẫn nhắm mắt như cũ, giọng nói lười biếng hỏi: “Cái gì mà làm sao có?”
Ngón tay thon dài của Long Tư Hạo từ bờ môi cô đi xuống, châm lửa trên thân thể cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em làm sao để mang thai Nghiên Nghiên?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn lập tức tỉnh táo, cô mở lớn hai mắt, ánh mắt tức giận nhìn Long Tư Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện ra vẻ không vui: “Hai chữ, không biết.”
Nhìn thấy cô có chút không vui, Long Tư Hạo cong môi cười, khóe môi hiện ra vẻ châm chọc: “Hiểu Hiểu, mau nói cho anh biết, rốt cuộc làm sao có Nghiên Nghiên?”
Lê Hiểu Mạn liếc mắt nhìn anh, liền quay đầu đi chỗ khác, giận dỗi, cô còn tưởng rằng anh đã nghĩ ra.
Cô khẽ mím môi: “Từ trong kẽ đá chui ra.”
Dừng lại, cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm: “Từ giờ trở đi, ngày nào anh còn chưa nghĩ ra làm sao có Nghiên Nghiên, ngày đó không được phép gặp mặt em, cũng không được ôm hay hôn em, càng không được phép ngủ cùng giường.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn nheo mắt, nhấc chân đạp Long Tư Hạo một cước, dụng hết toàn lực khiến anh rơi giường.
Long Tư Hạo bị cô đạp xuống giường.
Giờ phút này anh cực kỳ hối hận, sớm biết đánh thức cô sẽ bị đuổi xuống giường, anh đã không đánh thức cô rồi.
Lê Hiểu Mạn híp mắt nhìn Long Tư Hạo đã bị mình đạp xuống giường, giọng không vui: “Long Tư Hạo, tốt nhất anh đừng thừa dịp em ngủ len lén bò lên, bằng không, em sẽ không để yên cho anh.”
“Hiểu Hiểu.”
“Đừng gọi em là Hiểu Hiểu.” Lê Hiểu Mạn liếc mắt nhìn anh, lập tức dời tầm mắt: “Hiện tại em không muốn nói chuyện với anh.”
Dứt lời, cô ném chiếc gối bên cạnh về phía Long Tư Hạo, đưa tay chỉ cửa phòng ngủ: “Get out!”
Long Tư Hạo chụp lấy gối, nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, đáp: “Được, anh đi ra ngoài.”
Anh cầm lấy chiếc gối, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi anh rời khỏi, Lê Hiểu Mạn liền tắt đèn, đắp chăn ngủ.
Còn Long Tư Hạo lại ngồi một mình ở phòng khách đến hừng đông.
Anh suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra, trừ lần gặp Lê Hiểu Mạn năm năm trước ở Ngự Yến Lâu, còn gặp nhau ở đâu nữa.
Lần đó ở Ngự Yến Lâu, hẳn là lần cuối cùng họ gặp nhau, sau đó anh không nhận được tin tức nào của cô nữa.
Lúc Lê Hiểu Mạn cùng Tiểu Nghiên Nghiên thức dậy, anh đã làm xong bữa sáng phong phú.
Lê Hiểu Mạn vẫn còn giận chuyện tối qua, cho nên lúc ăn sáng không thèm để ý đến anh.
Ăn sáng xong, bởi vì Tiểu Nghiên Nghiên nói muốn đi công viên, cho nên cô cứ để chén đũa trên bàn, trực tiếp kéo Tiểu Nghiên Nghiên vào phòng ngủ giúp cô bé thay quần áo.
Còn chén đũa, hiển nhiên là Long Tư Hạo rửa.
Lúc Tiểu Nghiên Nghiên thay quần, cô bé nhìn ra tâm trạng cô hôm nay không tốt lắm, nhíu hàng chân mày nhỏ nhắn hỏi cô: “Mẹ, hôm nay mẹ làm sao vậy, trông không được vui cho lắm, lúc ăn sáng cũng không nói câu nào với ba, có phải ba chọc giận mẹ không ạ?”
Lê Hiểu Mạn khẽ nhíu mày, ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé: “Mẹ có không vui sao?”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt: “Có ạ.”
Dừng lại, cô bé lại hỏi tiếp: “Mẹ, mẹ sẽ kết hôn với ba sao?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhướng mày nhìn cô bé: “Nghiên Nghiên, vì sao đột nhiên hỏi mẹ vấn đề này?”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp đôi mắt nhỏ: “Mẹ, mẹ nói cho con biết trước đi.”
Lê Hiểu Mạn đang định trả lời, Long Tư Hạo đã rửa xong chén và thay quần áo đi đến.
Anh đi thẳng đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, đưa tay bá đạo kéo cô vào trong lòng, hôn lên cánh môi đầy đặn của cô, nhìn con gái bảo bối - Lê An Nghiên của mình với ánh mắt dịu dàng: “Nghiên Nghiên, đương nhiên mẹ con sẽ kết hôn với ba, cho con một gia đình hoàn chỉnh.”
Lê Hiểu Mạn liếc mắt nhìn anh: “Em còn chưa có nói đồng ý.”
Long Tư Hạo liếc nhìn cô, cong môi cười: “Chuyện sớm hay muộn, Hiểu Hiểu, chúng ta cũng đã có con gái rồi, em càng chạy không thoát.”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ba Hàn sẽ không vui.”
Long Tư Hạo nhướng hàng chân mày anh tuấn, đôi mắt chứa đựng ý cười: “Bảo bối, ba mẹ đương nhiên phải ở bên nhau mới tốt.”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh, đẩy bàn tay đang đặt trên eo mình, đi đến trước mặt Tiểu Nghiên Nghiên, dắt cô bé ra khỏi phòng ngủ.
Long Tư Hạo thấy thế, khẽ nhíu mày, xem ra Hiểu Hiểu của anh vẫn còn tức giận vì chuyện anh không nghĩ ra Nghiên Nghiên làm sao mà có.
Lẽ nào năm năm trước, Lạc Thụy bỏ thuốc, bọn họ đã ở bên nhau, chỉ là anh đã quên.
Đồng Nhạc Viên.
Đồng Nhạc Viên là công viên lớn nhất, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều chỗ chơi, có ghế xoay tròn, trượt xe xoắn ốc, tàu lượn siêu tốc, máy bay trên không, vòng quay ngựa gỗ.
Đúng lúc là chủ nhật, bên trong có rất nhiều người, cực kỳ náo nhiệt, vừa vào liền bị bầu không khí vui vẻ tác động.
Từ khi Tiểu Nghiên Nghiên xuống xe, luôn được Long Tư Hạo bế.
Lần đầu tiên cùng ba mình đến công viên, cô bé cực kỳ vui vẻ, luôn miệng bảo muốn chơi trò này, trò kia.
Long Tư Hạo liên tục mua vé, trò nào cũng mua, chỉ là đúng lúc chủ nhật, có vài trò cần phải xếp hàng, Long Tư Hạo dẫn Tiểu Nghiên Nghiên cùng Lê Hiểu Mạn chơi một vài trò ít người trước.
Sau khi chơi vài trò, Lê Hiểu Mạn có chút mệt, ngồi tạm ở ghế nghỉ ngơi, Tiểu Nghiên Nghiên lại muốn Long Tư Hạo dẫn cô bé đi chơi ghế xoay tròn.
Nhìn thấy cha con hai người họ chơi vui như thế, khuôn mặt thanh tú của cô tràn đầy ý cười.
Tuy đây không phải lần đầu tiên Nghiên Nghiên đến công viên này, thế nhưng cô nhìn ra được, bởi vì có Long Tư Hạo cùng đến, hôm nay là lần cô bé chơi vui vẻ nhất.
Khắp nơi đều là tiếng cười nói, Lê Hiểu Mạn bị bầu không khí vui vẻ tác động, tâm tình cũng càng ngày càng vui.
Cô khẽ chuyển mắt, mang theo ý cười liếc nhìn bốn phía, đột nhiên, cảnh một bé trai bị đụng ngã xuống đất rơi vào tầm mắt cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...