Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Loại cảm giác quái dị này như có giông tố sắp kéo tới, như pháo sắp nổ, lúc này từ từ đốt mạnh mẽ lên, hết sức căng thẳng.

Không hiểu sao Lê Hiểu Mạn cảm thấy khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, hàng mi dài hơi rung rung, cô nhìn vào mắt anh, lúc này bên trong đôi mắt đó sáng cực kì thiêu đốt, giống như muốn đè bẹp người ta.

Không dám nhìn vào đôi mắt nóng bỏng đó của anh, Lê Hiểu Mạn rũ mắt nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc anh… anh muốn thế nào?”

“Em nói xem?” giọng nói khàn khàn vang lên, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, anh cúi đầu hôn lấy cô.

“…” Lê Hiểu Mạn như thuốc nổ mà Long Tư Hạo là vật dẫn, cả người cô chấn động như bị điện giật, hơi nóng lan ra toàn thân.

“Hiểu Hiểu…” Long Tư Hạo thỏa mãn với phản ứng của cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, bên trong đầy ý cười.


Thân thể cô run run, như cơn sóng nhỏ rung động, bên trong đôi mắt nhiễm đầy sương mù, khàn khàn nói: “Anh… anh nói gì? Buông ra, đừng… đừng đối với tôi như vậy…”

Lê Hiểu Mạn không biết tại sao mình lại mẫn cảm như thế, lý trí nói cho cô biết cô phải đẩy anh ra.

Nhất định là cô nhiễm phải tật xấu gì, nếu không sao đối mặt với anh lại khác thường như vậy.

“Không làm gì với em?” âm thanh của anh khàn khàn mê người hỏi cô, nụ hôn nóng bỏng rơi vào gáy cô: “Thế này hả?”

“Không được hôn.. ưm… không.”

Cô còn chưa nói xong thì anh đã cúi đầu tiếp tục hôn.


“Ừ… anh…” đôi mắt cô nhiễm đầy sương mù nhìn anh, tức giận nói: “Long Tư Hạo..”

Cô đang muốn đẩy anh ra nhưng hai tay lại bị khống chế, cô ra sức uốn éo thân thể: “Long Tư Hạo, anh.. anh làm gì… buông ra…”

Đột nhiên Long Tư Hạo ngừng lại, nhưng môi vẫn dán lên môi cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: “Đừng lộn xộn nữa, nếu không tự gánh hậu quả.”

Hô hấp của anh dồn dập, sáng bức người có thể đốt cô thành tro, bên trong cuồn cuộn tình triều, như muốn nhấn chìm cô.

Nghe được lời anh nói, Lê Hiểu Mạn giật mình, thấy đôi mắt nóng bỏng của anh, cô ý thức được gì gì đó nên không dám lộn xộn nữa.

Quả nhiên người đàn ông ở trước mặt cô không phải là tiểu bạch thỏ.

Cô tức giận nhìn anh, gương mặt ửng đỏ trừng anh: “Anh… là tên sói háo sắc nhất vũ trụ… còn không mau tránh ra…”

“Sói háo sắc nhất vũ trụ?” Long Tư Hạo nheo mắt, đôi mắt đầy ý cười, chẳng những không tránh ra mà còn dán lại gần hơn.

Anh dán môi lên vành tai cô, âm thanh khàn khàn mị hoặc: “Lúc này còn xem tôi là đàn bà không? Không phải em nói tôi là đối tượng ngoại tình của em sao? Nếu đêm đó em bị tôi muốn một lần rồi, tôi không ngại muốn thêm một lần nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui