Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, Lê Hiểu Mạn nghi ngờ hỏi: “Nghiên Nghiên, tại sao con kêu anh ấy là daddy?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn cô: “Mẹ, mẹ sao thế? Hôm nay mẹ hỏi câu thật ngốc nha! Con là mẹ và daddy cùng nhau “chế tạo” ra, con không gọi daddy thì gọi là gì?”
Lê Hiểu Mạn nghi ngờ nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, lại nhìn Long Tư Hạo: “Anh và Nghiên Nghiên rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Là anh nói cho Nghiên Nghiên, anh là ba nó?”
Long Tư Hạo cong môi cười, đưa tay cưng chiều nhéo mũi Lê Hiểu Mạn: “Cô vợ trẻ bảo bối, thế nào? Nghiên Nghiên là con gái của anh, là chính miệng em nói cho anh nha!”
“Em?” Lê Hiểu Mạn nhíu mày: “Em nói cho anh khi nào?”
Tiểu Nghiên Nghiên non nớt nói: “Năm ngoái đó!”
“Hả… Năm ngoái?” Lê Hiểu Mạn vì lời của Tiểu Nghiên Nghiên mà suýt chút nữa bị nghẹn: “Năm ngoái?”
Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên mặt đầy nụ cười, miệng đồng thanh trả lời: “Đúng thế, chính là năm ngoái.”
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc không thôi nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, tại sao bọn họ nói là năm ngoái?
Năm ngoái cô cũng không biết Long Tư Hạo ở đâu, Nghiên Nghiên căn bản không biết Long Tư Hạo, ba con bọn họ rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Cô càng nghe càng hồ đồ.
Tiểu Nghiên Nhgiên nhìn Lê Hiểu Mạn mặt đầy kinh ngạc, bé chớp mắt nhìn cô, thanh âm non nớt hỏi: “Mẹ, mẹ giống như mất trí nhớ nha! Lời của mình nói mẹ cũng quên, con no rồi, con đi tắm.”
Dứt lời, Tiểu Nghiên Nghiên để đũa xuống, rời khỏi phòng ăn.
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn còn không động đũa, anh ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt sâu kín nhìn cô: “Hiểu Hiểu, cô vợ trẻ, xem ra anh cưng chiều hư em rồi, anh vừa ngừng không đút em một lát, thì em sẽ không ăn phải không?”
Anh nói vậy, bưng chén trước mặt Lê Hiểu Mạn lên, ôn nhu đút cô.
Anh mang theo tia cưỡng bách đút Lê Hiểu Mạn ăn, ánh mắt nhìn cô vô cùng ôn nhu, thâm tình và cưng chiều.
Chỉ cần vừa thấy khóe miệng cô có một hạt cơm, anh liền ôn nhu lau sạch cho cô.
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh, mím môi hỏi: “Long Tư Hạo, anh đừng trêu chọc em nữa, anh nói thật cho em có được không?”
Long Tư Hạo vẫn không trả lời cô, đút cô đến khi cô ăn hết chén, anh mới bỏ chén xuống, rút khăn giấy lau miệng cho cô, cong môi cười: “Hiểu Hiểu, hôm nay em sao thế? Anh nói với em đều là thật, được rồi, anh đi rửa chén.”
Dứt lời, Long Tư Hạo thu dọn chén đũa vào phòng bếp.
Lê Hiểu Mạn đi theo anh vào phòng bếp, thấy anh đeo khăn rửa chén, cô đi tới trước mặt anh, giọng mang uy hiếp nói: “Long Tư Hạo, em hỏi anh lần cuối cùng, anh và Nghiên Nghiên rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Nếu anh không nói, em liền… Ừm…”
Không đợi cô nói xong, Long Tư Hạo chợt cúi người hôn môi cô, thân thể anh tuấn áp cô vào tường.
“Ừm ừm… Long…”
Long Tư Hạo phủ môi cô, không cho cô cơ hội thở hổn hển, dùng sức hút lấy môi cô.
Đầu lưỡi truyền tới tê dại và đau đớn, Lê Hiểu Mạn cau mày, muốn đẩy anh ra, hai tay bị anh nắm chặt, cô đẩy không ra, cũng giãy giụa không được.
Cô bị hôn đến choáng váng, Long Tư Hạo mời buông môi cô ra, mặt trầm xuống, ánh mắt tức giận nhìn cô: “Còn dám nói Nghiên Nghiên không phải con gái anh, anh liền hôn em đến nghẹt thở.”
Dứt lời, anh buông cô ra, tiếp tục rửa chén, giống như rất tức giận, động tác rửa chán mang theo mấy phần không vui.
Nhìn Long Tư Hạo sắc mặt băng bó, thấy anh rửa chén xong còn rửa lại, cô cau mày, dò xét hỏi: “Thật sự là em nói cho anh Nghiên Nghiên là con gái anh sao? Tại sao em không có chút ấn tượng nào?”
Chẳng lẽ cô thật sự mất trí nhớ?
Long Tư Hạo tức giận nhìn cô, môi mỏng nhếch thành độ cong kiên nghị lạnh lùng: “Em sợ anh biết Nghiên Nghiên là con gái anh, cho nên luôn gạt anh, Hiểu Hiểu, em thật sự quá ích kỷ, Nghiên Nghiên có quyền biết ba ruột mình là ai, rõ ràng chính miệng em nói cho anh, bây giờ lại không nhận, em đang sợ cái gì? Sợ anh sẽ đoạt đi Nghiên Nghiên sao? Anh, em, còn có Nghiên Nghiên, chúng ta sống chung gần một năm…”
Không đợi Long Tư Hạo nói xong, Lê Hiểu Mạn ngắt lời anh, kinh ngạc nhìn anh: “Chờ chút, anh vừa nói gì? Em, anh, còn có Nghiên Nghiên, chúng ta sống chung gần một năm? Điều này sao có thể?”
Ánh mắt Long Tư Hạo thâm trầm nhìn cô: “Tại sao không thể? Hiểu Hiểu, em không tính toán sao? Chúng ta bắt đầu sống chung tháng bảy năm 2015, bây giờ là tháng bảy năm 2016…”
Lê Hiểu Mạn ngắt lời Long Tư Hạo lần nữa, ánh mắt mang theo tia không dám tin nhìn Long Tư Hạo: “Anh nói bây giờ là năm 2016?”
Nhìn Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, Long Tư Hạo cau mày, ánh mắt lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, sao thế? Em ngay cả bây giờ là năm nào cũng không biết sao? Em thật sự mất trí nhớ?”
Dứt lời, Long Tư Hạo liền đi về phía Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn lui về sau hai bước, nheo mắt nhìn anh: “Chờ chút, anh đừng tới đây.”
Cô nghi ngờ nhìn Long Tư Hạo, xoay người đi ra ngoài, thấy lịch trong phòng khách, thật sự là năm 2016.
Đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm cuốn lịch, Lê Hiểu Mạn không dám tin vào mắt mình, cô trừng mắt nhìn, phát hiện cô không nhìn lầm, thật sự là năm 2016.
Nhưng cô nhớ, năm nay rõ ràng là năm 2015, sao đột nhiên biến thành năm 2016? Là cô mất trí nhớ hay chuyển kiếp đến tương lai?
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có chuyện chuyển kiếp? Cô còn chuyển kiếp đến tương lai?
Long Tư Hạo biết Nghiên Nghiên là con gái anh, bọn họ sống chung với nhau rồi?
Nhưng mà điều này sao có thể?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...