Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen cao cấp chế tác thủ công tôn lên thân hình anh tuấn đĩnh đạc của anh ta, âu phục sang trọng chỉ có một cái cúc áo kim cương rực rỡ lóa mắt, không có cà vạt, mang theo một sự cuồng dã không thể khống chế, đặc biệt là dường như anh ta thường xuyên tập thể hình, dưới áo sơmi tơ tằm vẫn có thể thấy được cơ ngực nở nang, cơ thể tuyệt vời của anh cho người ta một loại cảm giác tràn ngập dã tính.

Tất nhiên ngoài sân bay cũng có phụ nữ, nhìn thấy người đàn ông có dáng người tuyệt vời, khí tràng cường đại, hơn nữa tràn ngập dã tính anh tuấn, một vài cô gái mắt nổi sao, vẻ mặt mê muội nhìn người đàn ông anh tuấn ra khỏi sân bay, khen dáng người anh rất tuyệt, rất cuồng dã, rất có mị lực.

Nhưng Lê Hiểu Mạn lại dùng ánh mắt hờ hững nhìn người đàn ông anh tuấn kia, không mê mẩn giống mấy cô gái khác.


Bởi vì Long Tư Hạo cũng thường xuyên tập thể hình, dáng người Long Tư Hạo so với anh ta càng đẹp hơn, càng tuyệt hơn, càng cuồng dã hơn, càng có mị lực hơn, cô ở bên Long Tư Hạo lâu như vậy tất nhiên cũng có lực miễn dịch thôi.

Dáng người của người đàn ông kia dù tốt đến mấy đều không hấp dẫn được cô, cô chỉ là cảm thấy khuôn mặt người đàn ông anh tuấn kia có chút quen thuộc, xuất phát từ sự tò mò nên cô liền nheo mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, muốn thấy rõ anh là ai.

Người đàn ông anh tuấn ra khỏi sân bay với một hàng vệ sĩ đằng sau chuẩn bị lên xe dường như đã nhận ra Lê Hiểu Mạn đang nhìn anh nên nghiêng đầu, liếc về phía Lê Hiểu Mạn.

Dưới cặp kính râm, ánh mắt anh dừng ở khuôn mặt thanh lệ động lòng người của Lê Hiểu Mạn, anh ta bỗng ngẩn ra, đôi mắt như mực dưới cặp kính râm xẹt qua một tia kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc nháy mắt liền bị bao trùm bởi vẻ chấn động.

Một lát sau, sự kinh ngạc và chấn động kia chuyển thành vui sướng, đôi mắt đen như mực của anh đã ươn ướt, kích động nhìn về phía Lê Hiểu Mạn gọi: “Mạn Mạn……”

Hoắc Vân Hy?

Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ lâu, Lê Hiểu Mạn hơi ngẩn ra, đôi đồng tử đen nhánh trong phút chốc căng ra, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc nhìn người đàn ông gọi cô là Mạn Mạn, lúc này mới nhận ra anh.


Cô không nghĩ tới mới qua 5 năm mà Hoắc Vân Hy lại thay đổi nhiều đến vậy.

5 năm trước vì Hoắc Vân Hy rất ít tập thể hình, cho nên tuy rằng thân hình cao lớn nhưng lại có vẻ suy nhược, cho người ta cảm giác là cái loại công tử thư sinh trói gà không chặt, nhưng hiện tại Hoắc Vân Hy cho cô cảm giác rất khác biệt, khí tràng trở nên rất cường đại, toàn thân trên dưới đều tản ra khí thế cuồng dã không thể kiềm chế, dường như có thể khống chế tất cả.

Đặc biệt là khí chất của anh cũng khác hẳn 5 năm trước, 5 năm trước anh dễ giận, trên người luôn là mang theo một cỗ lệ khí, không giống Long Tư Hạo luôn cho người ta một loại cảm giác cao quý bất phàm, hiên ngang, khí chất cao nhã có tu dưỡng, mà 5 năm trước anh ta trừ vẻ đẹp trai, có tiền, cỏ vỏ bọc phú nhị đại thì chả có gì hấp dẫn người khác nữa.

Nhưng hiện tại quanh thân anh cũng mang theo loại khí chất bất phàm này, so với 5 năm trước, càng thành thục, ổn trọng, hạn chế nhưng không mất sự cuồng dã, cuồng dã lại không mất đi ưu nhã, đặc biệt là toàn thân trên dưới phát ra dã tính hấp dẫn ánh mắt người khác giới.


Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình cứ nhìn chằm chằm người đàn ông khác, cô bé duỗi tay kéo kéo quần áo cô, ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, nheo mắt nhìn cô: “Mẹ, mẹ nhìn soái ca thêm vài giây nữa là máy bay bay mất á.”

Giọng nói non nớt ngọt ngào vang lên khiến cho Hoắc Vân Hy chú ý, anh ta bỏ kính râm xuống, đôi mắt đen như mực nhìn về phía Tiểu Nghiên Nghiên, thấy khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của cô bé cực kì giống Lê Hiểu Mạn, cứ như là bản thu nhỏ của Lê Hiểu Mạn, anh ta nheo mắt, đáy mắt chứa đầy sự khiếp sợ và không tin nổi.

Cô có con gái rồi?

Mạn Mạn anh ta yêu sâu đậm có con gái sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui