Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“A ——!” Lạc Thụy khoa trương há mồm, đôi mắt nheo lại thành một đường, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo như muốn tìm ra manh mối gì trên gương mặt đẹp trai của anh.
“Tổng giám đốc, sao không xét nghiệm nữa? Chẳng lẽ anh đã xác định bé con chính là con gái bảo bối của mình hả? Còn nữa, tổng giám đốc làm sao biết được báo cáo xét nghiệm ADN tôi cầm về cho anh có vấn đề?”
Anh ta vốn cho rằng tổng giám đốc nhà mình sau khi thấy kết quả báo cáo giám định ADN là anh và bé con không phải cha con ruột sẽ mất khống chế, thậm chí là thất vọng đau khổ, anh ta còn đang nghĩ làm sao để an ủi tổng giám đốc nhà mình, ai ngờ mới qua một đêm, tổng giám đốc nhà mình lại sai anh ta đi điều tra tính chân thật của báo cáo AND kia.
Cứ như là có người đang âm thầm theo dõii mọi nhất cử nhất động của họ, mọi việc bọn họ muốn điều tra đều không thu được kết quả.
Long Tư Hạo trầm ngâm một lát, không trả lời Lạc Thụy, đôi mắt hẹp dài híp lại, ánh mắt thâm trầm liếc anh ta, trầm giọng nói: “Tạm thời không cần điều tra tiếp những việc tôi đã giao cho cậu.”
Lạc Thụy nghe vậy, ánh mắt vẫn nghi hoặc nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, nếu không điều tra thì chúng ta vĩnh viễn cũng không biết kẻ thần bí ẩn sau lưng chúng ta là ai, tổng giám đốc cũng không có cách nào giúp Lê tiểu thư tìm ra hung thủ giết hại mẹ cô ấy, cả việc 5 năm trước tôi muốn tác hợp anh với Lê tiểu thư mà bỏ thuốc hai người, dựa theo kế hoạch của tôi, hẳn là anh phải ở bên Lê tiểu thư mới đúng, mà bên cạnh anh lại là người phụ nữ khác, người phụ nữ kia còn vô duyên vô cớ trở nên ngu ngốc, chuyện này rất kì lạ, kì lạ nhất chính là lượng thuốc tôi bỏ cho anh cũng không nhiều, sau khi anh tỉnh lại sẽ không quên mình đã làm gì, nhưng tổng giám đốc lại chẳng nhớ gì cả, tôi nghi là có người lén động tay động chân, rốt cuộc là người nào muốn làm vậy? Người kia làm vậy vì mục đích gì?”
Nghe Lạc Thụy nói xong, ánh mắt Long Tư Hạo lạnh dần, trong sâu thẳm đáy mắt lóe lên một tia sát khí, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ ẩn trong bóng tối hãm hại người của anh.
Anh tin lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, mặc cho kẻ thần bí kia dù cơ trí thế nào cũng sẽ có lúc lộ ra sơ hở.
Bởi vì tạm thời không điều tra được kẻ thần bí kia là ai, cho nên vì sự an toàn của Lê Hiểu Mạn và Nghiên Nghiên, anh mới tạm thời để họ rời khỏi biệt thự, nhưng anh sẽ không để họ rời đi quá lâu.
Ánh mắt anh thâm trầm liếc Lạc Thụy: “Phái người bảo vệ Hiểu Hiểu và Nghiên Nghiên cho tốt, nếu họ thiếu một sợi tóc: “tháng ngày tươi đẹp” của cậu cũng hết đấy.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thụy khóc lóc thảm thương: “Tổng giám đốc ơi, đừng mà! Cuộc sống tươi đẹp của tôi còn chưa tới đâu mà sao có thể kết thúc được? Tổng giám đốc đừng làm khó tôi mà, muốn Lê tiểu thư và bé con không mất một sợi tóc khó lắm á! Tổng giám đốc anh nghĩ lại xem, Lê tiểu thư và bé con sẽ phải gội đầu! Gội đầu xong sẽ phải rụng tóc! Còn nữa Lê tiểu thư và bé con còn phải chải đầu nữa! Chải đầu sẽ rụng tóc, cho nên Lê tiểu thư với bé con không mất tóc là việc không có khả năng, việc anh sai bảo khó làm quá, tổng giám đốc à, chúng ta đều là đàn ông, đàn ông tội gì làm khó dễ đàn ông với nhau?”
Long Tư Hạo giật giật khóe miệng, đứng lên sải bước đến trước mặt Lạc Thụy, ánh mắt lạnh thấu xương liếc anh ta một cái, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Xem ra tôi phải đưa cho cậu một con dao để cậu tự cung, cậu không làm thái giám quá đáng tiếc, sau này mà cứ nói nhảm nhiều như vậy, tôi liền đưa cậu tới bệnh viện thiến luôn.”
Nghe vậy, con tim Lạc Thụy phát run, đứng thẳng người nhìn Long Tư Hạo, vẻ mặt đầy ý cười: “Tổng giám đốc, anh độc quá, miệng độc y như bé con, tôi càng ngày càng khẳng định hai người là cha con ruột, báo cáo xét nghiệm ADN kia tuyệt đối không chuẩn, chắc chắn là có người động tay động chân, nhất định…… Á……”
Lạc Thụy còn chưa nói dứt lời, Long Tư Hạo lại đánh một quyền về phía anh, anh ta chưa kịp nói xong đã kêu lên một tiếng, duỗi tay che miệng lại, cực kì oan ức nhìn Long Tư Hạo xoay người ra khỏi phòng: “Tổng giám đốc, răng rơi rồi.”
Long Tư Hạo không để ý đến anh ta lập tức rời khỏi thư phòng.
……
Hai ngày sau
Tiểu khu Kim Lai.
Sau hai ngày ở nhà cậu, vì Lê Hiểu Mạn quyết định dọn phòng làm việc đến thành phố K cho nên sáng sớm liền chuẩn bị mang Tiểu Nghiên Nghiên về thành phố H.
Mà Hàn Cẩn Hi vốn ở thành phố K ba ngày trước cũng trở về thành phố H.
Ba ngày trước, khi Lê Hiểu Mạn còn ở biệt thự Thủy Lộ Hồ, lúc anh đang nghĩ biện pháp “Cứu” cô ra khỏi biệt thự liền nhận được điện thoại báo bình an của Tiểu Nghiên Nghiên, xác định Lê Hiểu Mạn ở biệt thự rất ổn, anh mới về thành phố H.
Vì Lê Hiểu Mạn không muốn mỗi lần đến sân bay về thành phố H đều phiền Lê Văn Bác đưa đi, cho nên cô đã gọi xe từ trước, một mình mang theo Tiểu Nghiên Nghiên ngồi taxi đến sân bay.
Sau khi xuống xe ngoài sân bay, Lê Hiểu Mạn dẫn Tiểu Nghiên Nghiên chuẩn bị vào sân bay, lại thấy sân bay hình như có nhân vật lớn nào sắp ra, bên ngoài sân bay có hai hàng vệ sĩ đứng chỉnh tề, đồng thời bên ngoài sân bay còn đỗ hơn mười chiếc xe hơi màu đen, nổi bật nhất là chiếc Ferrari màu đỏ.
Mỗi vệ sĩ đều mang kính đen, vẻ mặt nghiêm túc, nhân vật lớn bên trong chưa ra tới, những vệ sĩ đứng ngoài sân bay liền không cho người ta đi vào.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy vẻ hùng hậu này, không muốn xung đột với mấy vệ sĩ kia nên liền nắm tay Tiểu Nghiên Nghiên đứng ở một bên.
Ngoài sân bay không ít người chờ xem là ai mà phô trương lớn thế này.
Một người đàn ông mang kính râm, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc, khí thế cường đại sải bước ra khỏi sân bay, ở phía sau anh ta cũng có mười vệ sĩ đi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...