Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không đợi cô trả lời, anh lại tiếp tục giọng mang theo thâm ý nói: “Vậy thì ép khô anh để giải trừ mối hận trong lòng em.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn hí mắt nhìn anh, nghi ngờ hỏi: “Ép khô cái gì?”
Ánh mắt Long Tư Hạo mập mờ nhìn cô: “Em nói sao? Anh dạy em ép, trước tiên như vậy…”
Dứt lời, anh cúi đầu xuống, dùng sức vồ lấy môi cô, lưỡi dài bá đạo liến hôn hàm răng cô, cuồng dã dây dưa cái lưỡi thơm tho mềm mại của cô.
Lê Hiểu Mạn bị anh hôn thở không thông, hai tay mảnh khảnh nhẹ đánh ngực anh.
Nhận ra cô không thể hít thở, Long Tư Hạo lui ra, đợi cô thở nổi, anh lại vồ lấy đôi môi cô, hôn vô cùng sâu và cuồng dã.
Lưỡi dài của anh tựa như muốn xuyên thấu cổ họng cô, xâm nhập như vậy khiến Lê Hiểu Mạn không chịu nổi, hai tay cô chắn trước ngực anh, muốn kêu anh dừng lại, nhưng anh lại nuốt lời cô.
Long Tư Hạo hôn cô đến khi cô sắp hít thở không thông lần nữa, mới lui ra.
Lúc cô cố gắng hít thở không khí mới mẽ, Long Tư Hạo đứng thẳng người.
Lê Hiểu Mạn đang hít thở sâu nghe tiếng, cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, thấy anh đã không mảnh vải che thân.
Trên người truyền đến lạnh lẽo, cô nhìn chính cô lần nữa, thấy chính cô cũng không biết bị cởi quần áo không mảnh vai che thân từ lúc nào.
Cô tức giận nhìn Long Tư Hạo, vừa muốn lên tiếng, môi mỏng Long Tư Hạo đã ép xuống, che môi cô.
Cô căn bản không kịp phản kháng, Long Tư Hạo ngang ngược nhanh chóng tấn công vào “thành trì” của cô.
Sau khi kết hợp hoàn mỹ với cô, anh cười nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng tựa như có thể hòa tan cô: “Hiểu Hiểu, bây giờ có thể bắt đầu ép rồi.”
Lê Hiểu Mạn xấu hổ, mặt đỏ bừng, ánh mắt phun lửa nhìn Long Tư Hạo, cắn răng nghiến lợi nói: “Long Tư Hạo, anh… anh khốn kiếp… Ừm…”
Môi cô bị Long Tư Hạo vồ lấy một lần nữa, hàng vạn lời chưa nói xong đều bị nuốt mất.
…
Trời sắp tối, Lê Hiểu Mạn mới được Long Tư Hạo ôm về phòng ngủ.
Tiểu Nghiên Nghiên một mực chờ Lê Hiểu Mạn trong phòng ngủ thấy mẹ bé “mất tích” gần một ngày, kết quả lại được ôm về phòng ngủ, bé nghi hoặc nhìn Long Tư Hạo hỏi: “Chú đẹp trai, mẹ cháu sao thế?”
Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn bị anh “dày vò” cực kỳ mệt mỏi ở trong ngực anh, sau đó ánh mắt ôn hòa nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, tận lực thấp giọng nói: “Mẹ cháu rất mệt, không được quấy rầy mẹ.”
Dứt lời, anh ôn nhu đặt Lê Hiểu Mạn lên giường tròn lớn.
Lê Hiểu Mạn nằm trên giường ngay cả sức lực mở mắt cũng không có, nhưng miệng vẫn đứt quãng mắng khốn kiếp.
Nghe mẹ mình mắng, Tiểu Nghiên Nghiên đi tới, nhìn mẹ bé một lát, lại ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo, thanh âm non nớt hỏi: “Chú đẹp trai, mẹ đang mắng ai vậy?”
Long Tư Hạo cúi đầu xuống hôn lên trán Lê Hiểu Mạn, đắp chăn cho cô xong, mới nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt ôn hòa: “Đang mắng tên khốn kiếp.”
“Dạ!” Tiểu Nghiên Nghiên nheo mắt: “Chú đẹp trai chính là tên khốn kia!”
Long Tư Hạo co rút khóe môi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng giống nhau của bé và Lê Hiểu Mạn, ánh mắt ôn nhu không tự chủ mang theo mấy phần cưng chiều: “Ăn tối chưa?”
Nghe thế, Tiểu Nghiên Nghiên xụ mặt, nhìn Lê Hiểu Mạn trên giường, đáng thương lắc đầu: “Cháu đang đợi mẹ trở lại, còn chưa ăn tối.”
Nghe bé nói chưa ăn tối, Long Tư Hạo nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia đau lòng, ngồi xổm xuống, cười nhìn bé: “Bây giờ chú dẫn cháu đi ăn, hửm?”
Dứt lời, anh ôm Tiểu Nghiên Nghiên đi ra ngoài.
Tiểu Nghiên Nghiên nâng cằm nhỏ, bình tĩnh nhìn Long Tư Hạo tuấn mỹ mê người.
Long Tư Hạo thấy bé con trong ngực bình tĩnh nhìn anh, anh cong môi cười, ánh mắt nhu hòa nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Thế nào? Sao nhìn chú như vậy?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn chằm chằm Long Tư Hạo không chớp mắt, thanh âm non nớt: “Chú đẹp trai, cháu càng nhìn chú, càng cảm thấy chú giống ba cháu.”
Long Tư Hạo câu môi cười, ôn hòa nhìn bé: “Tiểu nha đầu, nếu cháu nguyện ý, có thể gọi chú là ba.”
Tiểu Nghiên Nghiên ngước mặt, không hiểu nhìn Long Tư Hạo hỏi: “Tại sao? Bây giờ chú cũng không phải là ba cháu mà?”
Mắt Long Tư Hạo càng ôn hòa nhìn bé, cong môi cười: “Chú và mẹ cháu sẽ kết hôn, sau này cháu gọi chú là ba.”
“Chú muốn kết hôn với mẹ cháu?” Tiểu Nghiên Nghiên trợn to mắt nhìn Long Tư Hạo một hồi, lại xụ mặt, thanh âm non nớt xen lẫn bất mãn đối với ba mình: “Nhưng cháu không muốn kêu chú là ba, cháu không thích chữ ba.”
Nghe ra giọng Tiểu Nghiên Nghiên không đúng, Long Tư Hạo nhìn bé hỏi: “Tại sao không thích chữ ba?”
Tiểu Nghiên Nghiên rũ mắt, nhấp cái miệng nhỏ: “Là không thích.”
Sau đó bé ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo: “Chú đẹp trai, không phải chú nói dẫn cháu đi ăn sao? Cháu đói.”
Long Tư Hạo sâu kín nhìn bé, ôm bé đi thẳng tới phòng ăn.
Ăn tối cùng Tiểu Nghiên Nghiên xong, Long Tư Hạo trực tiếp dẫn bé lên phòng ngủ trẻ con trên lầu ba.
Phòng ngủ trẻ con vốn là anh chuẩn bị cho con gái đầu tiên của anh và Lê Hiểu Mạn, bên trong trang trí như tiểu vương quốc ảo mộng, toàn bộ màu hồng, kết hợp phong cách bé gái, làm cho Tiểu Nghiên Nghiên vừa thấy liền vui mừng không thôi.
Ánh mắt bé lóe lên ánh sáng tuyệt trần, há to cái miệng nhỏ, liên tục khen ngợi.
“Wow! Thật là đẹp, phòng thật là đẹp, cháu rất thích rất thích.”
Thấy Tiểu Nghiên Nghiên vừa tiến vào phòng ngủ liền sung sướng không dứt, trong mắt Long Tư Hạo cũng chứa đầy nụ cười.
Anh ôn nhu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên nhảy nhót trước mặt, cong môi cười: “Nếu thích, tối nay ngủ ở đây, thế nào?”
Nghe vậy, Tiểu Nghiên Nghiên đang mừng rỡ xoay người nhìn Long Tư Hạo, thanh âm non nớt hỏi: “Chú đẹp trai, nhà chú không có trẻ con, tại sao có phòng trẻ con đẹp như vậy?”
Lời của Tiểu Nghiên Nghiên khiến Long Tư Hạo không khỏi nghĩ đến con gái đầu tiên đã chết của anh và Lê Hiểu Mạn, hơi cau mày, đè nén đau buồn trong lòng, anh cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, thanh âm trầm thấp nhu hòa: “Nghiên Nghiên, đây chính là chuẩn bị cho cháu.”
Tiểu Nghiên Nghiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt: “Chú đẹp trai, chú gạt cháu, cháu không tin, mặc dù cháu là trẻ con, nhưng không dễ bị lừa gạt như vậy nha! Chú đẹp trai muốn lôi kéo lòng người, chú đẹp trai muốn lấy lòng cháu để theo đuổi mẹ đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...