Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tuy Long Tư Hạo không nhớ rõ chuyện tối hôm qua, nhưng sau khi nghe xong lời Lạc Thụy nói liền xác định anh tuyệt đối chưa chạm vào cô gái xa lạ kia, là có người cố ý ném cô ta lên giường anh.
“Tổng giám đốc...”
Lạc Thụy theo anh ra ngoài, thử hỏi: “Tổng giám đốc, chuyện tối qua anh thật sự không nhớ chút gì ạ? Anh cố nhớ lại đi.”
Giờ khiến cậu nghi hoặc nhất chính là tối qua cậu bỏ thuốc vào cà phê nhưng cũng đâu đến mức khiến tổng giám đốc và Lê tiểu thư hoàn toàn mất ý thức không nhớ gì về chuyện tối qua được.
Mà tổng giám đốc của bọn họ không nhớ gì cả, chứng tỏ có người âm thầm hạ thêm thuốc vào.
Nhưng kẻ đó là ai? Đến cùng là ai có thể dưới tình huống thần không biết quỷ không hay xuống tay dưới mí mắt bọn họ?
Xem ra chỉ có thể chờ cô gái xa lạ kia tỉnh lại, cậu mới có thể hỏi từ miệng cô ta ra tình huống cụ thể được.
Chuyện này, cậu nhất định phải điều tra rõ, cậu muốn biết ai dám ăn gan hùm mật gấu dám phá hỏng đại kế tác hợp của Lạc Thụy cậu.
Nhưng khiến cậu không ngờ là, sau khi cô gái xa lạ bỗng nhiên xuất hiện trong phòng ngủ Long Tư Hạo được cứu tỉnh lại, lại biến thành ngu ngốc, mặc kệ cậu hỏi như thế nào cũng không có kết quả gì.
Càng khiến cậu cảm thấy kỳ quái chính là, ngay cả phục vụ gọi xe giúp Lê Hiểu Mạn ở Ngự Yến Lâu hôm đó cũng mất tích kỳ quái.
Phàm là manh mối có liên quan đều bị chặt đứt, chuyện này biến thành án chưa giải quyết, không thể nào tra rõ.
Nhưng may mắn duy nhất chính là, kết quả nghiệm chứng DNA chứng minh Long Tư Hạo căn bản chưa từng chạm qua cô gái kia, trong cơ thể cô không chứa DNA của Long Tư Hạo.
Lạc Thụy vốn định đến hỏi Lê Hiểu Mạn đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lê Hiểu Mạn đến ngư đảo, cậu không tìm được cô.
Bệnh tình của Long Tư Hạo vốn cũng chỉ là tạm thời được khống chế, anh còn phải tiếp tục trị liệu, hơn nữa loại trị liệu này không biết bao lâu mới chấm dứt, không phải một năm hai năm là có thể chữa khỏi.
Mà lúc anh nhận trị liệu cũng phải chịu nguy cơ bất cứ lúc nào cũng mất mạng, tình huống nhẹ nhất cũng là hôn mê sâu.
Trước khi Long Tư Hạo rời khỏi thành phố K quay về Mĩ tiếp tục nhận trị liệu, anh không hề gặp được Lê Hiểu Mạn lần nào nữa.
《Nhóm bảo bối, sau đó chính là năm năm sau, tiểu nữ chủ phúc hắc + cực kỳ phúc hắc + phi thường phúc hắc + muốn làm quái + manh đát đát Nghiên Nghiên tiểu công chúa Long An Nghiên của chúng ta liền hoá trang lên sân khấu, tất cả sự thật và nghi vấn đều được vạch trần ở năm năm sau, trải qua nhiều chuyện như vậy, Hiểu Hiểu càng trở nên mạnh mẽ, người từng tổn thương cô sẽ không bỏ qua một ai, cô sẽ đem những người đó bầm thây vạn đoạn.》
Năm năm sau.
Thành phố H, Tổng bộ văn phòng bất động sản tập đoàn AT
Trong phòng hội nghị rộng lớn xa hoa, ngồi trên dãy bàn hội nghị hình chữ U là hơn mười quản lý cấp cao của công ty.
Nhưng đám quản lý cấp cao này đều bị một bé gái hơn bốn tuổi giáo huấn cho mồ hôi lạnh đầm đìa, cúi đầu đầu xuống, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn người khác.
Vị trí đầu tiên trong dãy bàn chữ lẽ ra vốn dành cho tổng giám đốc của AT, nhưng giờ người ngòi trên đó chỉ là một cô bé phấn điêu ngọc mài hơn bốn tuổi.
Cô bé xinh đẹp đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn phấn nộn nộn, còn có đôi núm đồng tiền đáng yêu hai bên má, tuổi tuy nhỏ, ngũ quan tinh xảo lung linh, đôi mày cong cong như trăng khuyết trên trời cao.
Đôi mắt tràn ngập linh khí, sáng như sao trên trời động lòng người, con ngươi đen như mực càng giống như hai viên kim cương đen sáng bóng.
Mái tóc đen dài xõa ngang vai, đuôi tóc hơi xoăn lên, đeo kẹp tóc hồng nhạt hình nơ bướm xinh đẹp, kết hợp với chiếc váy công chúa màu hồng chân phồng viền hoa, cao quý như công chúa lại đáng yêu, xinh đẹp, mê người.
Nhưng lúc này, khác hẳn với vẻ ngoài đáng yêu của cô bé, cô nhóc nhướn mày, khuôn mặt nhỏ nhắn không cười không nói, biểu tình nghiêm túc, nghiêm cẩn, thanh âm ngọt mềm êm tai lại mang theo khí phách nghiêm nghị.
Trong tay cô bé cầm một bản báo cáo, khí phách ném tới trước mặt tổng giám đốc tiêu thụ, đôi môi thiên sinh lệ chất khẽ nhếch: “Tổng giám đốc Trần, ông xác định đây là báo cáo quý chứ không phải báo cáo tạm thời?”
Tổng giám đốc tiêu thụ hơn bốn mươi hơn tuổi, ông lau mồ hôi lạnh trên trán, ngẩng đầu nhìn cô bé có vẻ quen mắt lại không biết từng gặp ở đâu phía trước, không rõ hỏi: “Báo cáo tạm thời là gì?”
Chẳng lẽ tuổi đã lớn, không theo kịp thời đại, sao ông không biết cái gì gọi là báo cáo tạm thời?
Càng khiến ông không rõ chính là, cô khóc này là ai? Sao lại dám ngồi lên vị trí chuyên thuộc của tổng giám đốc bọn họ?
Ai để cô nhóc này vào phòng họp? Còn dám phê bình quản lý cấp cao như bọn họ.
Nhưng có thể vào phòng họp này, nói vậy hẳn cũng không phải người bình thường.
Cô bé đó nhăn đôi mày cong cong như trăng non, đôi mắt đen như mực nheo lại, tuổi còn nhỏ, ánh mắt vốn nên ngây thơ lại mang theo vài phần sắc bén, thanh âm ngọt ngào mềm mại: “Chú à, chú OUT rồi, một quý có 90 ngày 2160 giờ 129600 phút 776000 giây, một giờ có 60 phút 3600 giây, chú xác định gửi báo cáo này cho tôi là báo cáo quý của 90 ngày 776000 giây chứ không phải báo cáo tạm thời của 1 giờ 3600 giây chứ?”
Huyên Huyên có chuyện nói ——
Con gái bảo bối của Long thiếu và Hiểu Hiểu cuối cùng cũng lên sàn! Bé di truyền chính là bản tính phúc hắc của Long thiếu đó! Chương ngày mai tôi cũng sẽ cho anh trai lên sàn, anh trai chính là đứa nhỏ bị trộm long tráo phụng kia đó!
Huyên Huyên có lời muốn nói với nhóm bảo bối, đứa nhỏ đầu tiên Hiểu Hiểu sinh cho Long thiếu chính là con trai bảo bối đó.
Năm năm này đã xảy ra chuyện gì, chương ngày mai đều sẽ được vạch trần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...