Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Long Tư Hạo đứng trước mộ cũng không nói bất cứ điều gì, mắt anh đỏ quạch, ánh mắt đau khổ dần dần bị ánh mắt thâm thúy u ám thay thế, khiến người ta không biết anh đang nghĩ gì.

Đứng trước mộ rất lâu, ước chừng khoảng hơn nửa giờ, anh mới thu hồi ánh mắt, xoay người chuẩn bị bị rời đi, không ngờ lại gặp được Lê Hiểu Mạn đến cùng Lê Văn Bác.

Nghĩa trang An Thái không hề nhỏ, lúc mới tới, Lê Hiểu Mạn còn tìm từng mộ một, nhưng về sau cô đột nhiên nghĩ, theo tính cách của Long Tư Hạo, anh nhất định sẽ an táng con gái họ ở gần mộ của mẹ anh, vì thế nên cô và Lê Văn Bác mới tìm đến đây.

Chỉ là cô thật không ngờ, Long Tư Hạo vẫn còn ở đó.

Hai người đã từng thân mật khăng khít lúc này gặp lại, bốn mắt nhìn nhau, nhưng chỉ còn lại xa lạ, không còn sự thâm tình khi xưa nữa.


Lạc Thụy thấy Lê Hiểu Mạn đến đây, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Long Tư Hạo, thì nhíu mày nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, hôm nay trời lạnh như thế, cô vẫn còn đang ở cữ, sao cũng đến đây?”

Lăng Dinah lúc trước tuy có ghen tị với Lê Hiểu Mạn, nhưng không phải là quá chán ghét cô, bởi vì cô ta cho rằng Lê Hiểu Mạn có thể mang lại hạnh phúc cho anh Tư Hạo, nên cho dù trong lòng có ghen tị, cũng không có làm ra hành động phá hoại nào.

Nhưng bây giờ, Lê Hiểu Mạn làm tổn thương anh Tư Hạo, làm hại anh Tư Hạo đau khổ như thế, cho nên bây giờ cô ta cực kì không thích Lê Hiểu Mạn, thậm chí là chán ghét, sao cô lại nhẫn tâm vô tình làm tổn thương anh Tư Hạo như thế?

Cô vươn tay, một tay kéo Lạc Thụy ra phía sau, hung hăng trợn mắt nhìn anh ta, sau đó nhíu mày nhìn sang Lê Hiểu Mạn tiều tụy, giọng nói lạnh lùng chán ghét: “Lê Hiểu Mạn tiểu thư, cô tới đây làm gì? Cô muốn con gái của anh Tư Hạo không thể bình an sao? Hổ dữ cũng không ăn thịt con, cô lại vì tình dục của mình mà hại chết đứa con gái bé bỏng ấy, cô vậy mà vẫn còn mặt mũi tới đây sao? Da mặt của cô làm bằng cái gì thế? Là sắt...”

Lăng Hàn Dạ thấy em gái mình nói Lê Hiểu Mạn như thế thì nheo mắt lại, khẽ quát: “Dinah, em câm miệng lại cho anh, bớt tranh cãi đi, theo anh ra kia.”

Dứt lời, Lăng Hàn Dạ kéo Lăng Dinah đang giận dỗi đi mất.

“Tổng giám đốc, tôi cũng không quấy rầy anh và Lê tiểu thư nữa.”

Lạc Thụy nhíu mày nhìn Long Tư Hạo nói, sau đó cũng theo Tô Dịch biết điều đi sang một bên.

Lê Văn Bác chau mày, dịu dàng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, có chuyện gì thì gọi anh.”


Dứt lời, anh cũng đi sang chỗ khác.

Lê Hiểu Mạn đứng tại chỗ, hai tròng mắt trong suốt bình tĩnh nhìn Long Tư Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh tiều tụy có vẻ hơi lạnh lùng, Long Tư Hạo nói, cô cũng im lặng.

Nhưng giờ phút này lòng của ccoo lại đau như bị dao khoét, những cảnh tượng hạnh phúc vui sướng với anh khi xưa giờ hiện lên chỉ khiến lcô đau sót không thôi.

Cô cố gắng kìm nén nước mắt đau khổ, không để ý đến Long Tư Hạo, lập tức đi tới trước mộ.

Thấy cô đi đến trước mộ, Long Tư Hạo nhíu mày nhìn cô một lúc lâu, sau đó thu lại ánh mắt, không nói gì rời khỏi.

Chú Thành quản gia cùng với hơn mười vệ sĩ kia thấy thế cũng theo sau anh.

Lạc Thụy cách đó không xa thấy Long Tư Hạo rời khỏi thì nhăn mặt, nhìn Lê Hiểu Mạn thở dài một hơi, theo sau Long Tư Hạo.


“Anh Tư Hạo, đợi em với.”

Lăng Dinah thấy thế, thì chạy tới dẫn đầu phía trước, bàn tay mảnh khảnh ô lấy cánh tay Long Tư Hạo.

Lạc Thụy đi phía sau nhăn mày, đưa mắt nhìn Lăng Hàn Dạ, hạ giọng nói: “Lăng thiếu, anh nói tổng giám đốc có phải uống nhầm thuốc rồi không? Sao tôi lạo thấy thái độ của anh ấy với Lê tiểu thư khác trước thế nhỉ? Cho dù đứa bé trong bụng Lê tiểu thư mất đi, nhưng tổng giám đốc yêu Lê tiểu thư như thế, sao bây giờ lại có thái độ này? Còn nữa, tổng giám đốc vốn không hề tin Lê tiểu thư phản bội anh ấy, nếu không thì cũng không để chúng ta âm thầm điều tra chuyện này, chuyện này nghĩa là gì, nghĩa là tổng giám đốc vẫn tin tưởng Lê tiểu thư, chỉ là, bây giờ tổng giám đốc đối xử Lê tiểu thư như vậy là tại sao? Tổng giám đốc từng nói sẽ không bao giờ bỏ rơi Lê tiểu thư cơ mà, sao giờ lại vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Lúc ở Mĩ, có phải bác sĩ Taylor lén nói với tổng giám đốc cái gì rồi không? Chẳng lẽ là nói bệnh của tổng giám đốc không thể chữa khỏi? Nếu là như vậy thì xong rồi.”

Nghe Lạc Thụy nói những lời này, Lăng Hàn Dạ cũng hạ mắt, nheo mắt lại: “Muốn biết thì đi hỏi Long thiếu đi?”

Lạc Thụy nhíu nhíu mày: “Vạy cũng cần tổng giám đốc muốn nói mới được chứ, miệng tổng giám đốc bây giờ còn cứng hơn vịt chết ý, có dùng xẻng cũng không cậy nổi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui