Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Hàn Dạ ở trong nước trông coi TE giúp anh, sẵn tiện giúp anh gạt Lê Hiểu Mạn.
Vì vậy, tin nhắn mỗi đêm Lê Hiểu Mạn nhận được thật ra đều là Long Tư Hạo soạn trước, Lăng Hàn Dạ gửi thay anh, khi Lê Hiểu Mạn gọi, đương nhiên cũng là Lăng Hàn Dạ nhận thay.
Vì không để cho Lê Hiểu Mạn nghi ngờ, cách hai ngày anh gọi một lần, nhưng mỗi lần nói chuyện đều không vượt qua năm phút.
Giọng Long Tư Hạo Lê Hiểu Mạn nghe được là Long Tư Hạo đã ghi âm trước, nhưng cũng có lúc Lăng Hàn Dạ lợi dụng khả năng bắt chước giọng Long Tư Hạo.
Anh ta ở lại trong nước trấn an Lê Hiểu Mạn giùm Long Tư Hạo, Lăng Dinah, Lạc Thụy đều ở Mỹ bồi Long Tư Hạo chữa trị, còn Tô Dịch mới về nước mấy ngày trước.
Lăng Dinah canh giữ bên giường bệnh anh mỗi ngày, bất luận sáng tối, hầu như là nửa bước không rời.
Lúc này bên Mỹ đã nửa đêm, cô ta vẫn không ngủ, hai mắt sưng đỏ, vì mỗi ngày đều chăm sóc Long Tư Hạo, tinh thần cũng không được tốt lắm.
Hai tay cô ta nắm chặt tay lạnh như băng của Long Tư Hạo, thầm thì: “Anh Tư Hạo, anh nhất định phải mau khỏe lên có được không? Nếu anh dám đi trước một bước, em… em liền thi gian*.”
(*) Thi gian: Cưỡng gian xác chết.
Cô ta vừa dứt lời, Long Tư Hạo nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt tiều tụy nằm trên giường bệnh liền mở mắt ra.
“Anh Tư Hạo, anh tỉnh, tốt quá, em cũng biết anh sợ bị em thi gian.” Lăng Dinah mặt đầy vui vẻ nhìn Long Tư Hạo tỉnh lại, cúi đầu xuống chuẩn bị hôn Long Tư Hạo, Lạc Thụy đúng lúc đi tới kéo cô ta.
Lăng Dinah mặt đầy không vui nhìn Lạc Thụy kéo cô ta ra, bất mãn chu miệng: “Lạc Thụy đáng chết, anh làm gì? Cho tôi hôn anh Tư Hạo một cái cũng không được sao?”
Bây giờ cô ta vô cùng bất mãn Lạc Thụy, mỗi lần cô ta muốn gần gũi với Long Tư Hạo, anh ta đều ngăn cản cô ta, giống như anh ta là thần bảo vệ của Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn.
Lạc Thụy nhìn cô ta, câu môi nói: “Lăng Dinah tiểu thư, bản thân cô chính là một vi khuẩn, cô đừng hôn Tổng giám đốc, trong cơ thể Tổng giám đốc vốn có độc khí mới dẫn đến ung thư, cô…”
Long Tư Hạo nằm trên giường bệnh bây giờ rất muốn biết tình hình hôm nay của Lê Hiểu Mạn, không đợi Lạc Thụy nói xong, lạnh lùng ngắt lời anh ta.
“Đưa điện thoại… cho tôi…”
Nghe anh nói tới điện thoại, biểu tình trên mặt Lạc Thụy lập tức trở nên ngưng trọng, anh ta đi tới trước giường bệnh, nhìn Long Tư Hạo tinh thần không tốt lắm, do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Tổng giám đốc, anh chuẩn bị tâm lý trước đi, tôi vừa nhận được điện thoại Lăng thiếu gọi tới, Lê… Lê tiểu thư cô ấy…”
“Hiểu Hiểu thế nào?” Thấy vẻ mặt Lạc Thụy không đúng, Long Tư Hạo vội vàng lo lắng hỏi, muốn ngồi dậy.
Lăng Dinah thấy anh vừa nhắc tới Lê Hiểu Mạn liền kích động, cô ta không vui nhíu mày, tiến lên đỡ anh: “Anh Tư Hạo, anh vừa tỉnh lại, nằm một lát không được sao? Lê Hiểu Mạn đó có thể xảy ra chuyện gì, anh lo lắng cái gì?”
Lăng Dinah vừa dứt lời, Lạc Thụy cau mày, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Lê tiểu thư sinh sớm…”
“Cái gì? Hiểu Hiểu… Sinh sớm?” Long Tư Hạo vừa nghe Lạc Thụy nói Lê Hiểu Mạn sinh sớm, liền đẩy Lăng Dinah ra, ngồi dậy.
Sau đó tháo kim, ánh mắt lo lắng nhìn Lạc Thụy: “Lập tức chuẩn bị… về nước.”
Lăng Dinah thấy anh tháo kim, lo lắng nhìn anh: “Anh Tư Hạo, sao anh có thể tháo kim? Anh bây giờ không thể rời khỏi bệnh viện, chữa trị của anh không thể gián đoạn.”
Lạc Thụy nghe Long Tư Hạo nói muốn lập tức về nước, mày càng nhíu chặt, anh ta cũng biết sau khi Tổng giám đốc biết chuyện này nhất định sẽ không nhẫn nại được.
Nhưng chữa trị của Tổng giám đốc bọn họ không thể gián đoạn, nếu không, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Nước Mỹ là một trong các nước có kỹ thuật chữa bệnh ung thư tốt nhất, cho nên bọn họ mới lựa chọn chỗ này.
Nếu về nước, e là…
Hiện tại Long Tư Hạo không có thời gian và tinh lực dư thừa đi lo lắng chuyện khác, anh chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất trở lại bên cạnh Lê Hiểu Mạn, dù làm trễ nãi chữa trị, anh cũng không tiếc.
Anh chỉ cần bảo vệ cô, ở bên cô, nhìn cô bình an.
Khi cô sinh con, nếu anh không ở bên cạnh cô, đây đối với anh mà nói sẽ là tiếc nuối lớn nhất trong đời anh, cũng là chuyện khiến anh tự trách và áy náy cả đời.
Hiểu Hiểu của anh cần anh, anh phải trở về.
Lạc Thụy thấy anh kiên trì muốn lập tức trở về, trong lòng lo lắng chữa trị của anh bị trễ nãi, chuẩn bị lên tiếng, liền thấy bác sĩ Taylor đi vào.
“Bác sĩ Taylor, Tổng giám đốc chúng tôi có chuyện gấp muốn lập tức về nước, chữa trị anh ấy bị gián đoạn không thành vấn đề chứ?” Lạc Thụy đi tới trước mặt bác sĩ Taylor mặc áo blouse, thái độ vô cùng cung kính.
Bác sĩ Taylor là chuyên gia ung thư đứng đầu nước Mỹ, là bác sĩ chính của Long Tư Hạo, vì vậy Lạc Thụy rất cung kính ông, chỉ thiếu xem ông là chúa cứu thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...