Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Thiếu phu nhân, cô thế nào? Không sao chứ?” Lý Tuyết đỡ cô, nhìn cô hỏi.
Ổn định tinh thần, Lê Hiểu Mạn mới nhìn Lý Tuyết, tay vuốt bụng nhô lên: “Lý Tuyết, cảm ơn cô, tôi không sao.”
Mặc dù ngoài miệng nói không sao, nhưng vừa rồi cô nghiêng người về trước, bụng suýt chút nữa đụng vào ghế trước, cô bị dọa đến tim cũng sắp nhảy ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, trên trán cũng thấm mồ hôi lạnh.
Đến bây giờ tim cô vẫn còn đập loạn.
Đứa bé trong bụng đã sắp chín tháng, thai động vô cùng rõ ràng.
Mỗi ngày cô đều có thể cảm nhận được bé đang đùa vui trong bụng cô.
Giống như bơi lội trong bụng cô, có lúc ở bên trái, có lúc ở bên phải, có lúc đạp bụng cô.
Mặc dù đứa bé còn chưa sinh ra, nhưng cô mỗi ngày bị thai động đã tạo lập tình cảm với bé.
Cho nên cô không hy vọng đứa bé này xảy ra chuyện gì, nếu không, cô nhất định sẽ thống khổ bi thương đến chết.
Thật may Lý Tuyết kịp thời đỡ cô, may là đứa bé ngoan không sao.
Giờ phút này, cô vô cùng cảm kích Lý Tuyết.
Lý Tuyết thấy cô nói cảm ơn mình, cô ta hơi ngượng ngùng: “Thiếu phu nhân, cô quá khách sáo, tôi đỡ cô là nên làm.”
“Bất kể thế nào, cảm ơn cô!” Nhìn Lý Tuyết nói xong, Lê Hiểu Mạn nhìn tài xế chưa lái xe đi, nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
Tài xế quay đầu nhìn Lê Hiểu Mạn: “Thiếu phu nhân, cô chờ chút, hình như xe xảy ra vấn đề, tôi đi xem.”
Dứt lời, tài xế liền xuống xe.
Vì tuyết lớn, Lê Hiểu Mạn và Lý Tuyết ngồi trong xe chờ.
Chẳng qua đợi hồi lâu, tài xế cũng không trở lại trong xe.
Lê Hiểu Mạn đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, mí mắt cũng ngày càng nặng, không biết tại sao mệt mỏi.
Lý Tuyết ngồi bên cạnh thấy tinh thần cô không tốt, lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân, cô sao thế? Có phải bụng không thoải mái không?”
Lê Hiểu Mạn vịn trán, nhìn Lý Tuyết khẽ lắc đầu: “Tôi không sao, sao tài xế còn chưa quay lại?”
“Đúng vậy! Cũng lâu rồi.” Lý Tuyết nhìn ngoài xe, sau đó lại nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “Thiếu phu nhân, tôi xuống xe đi xem, bên ngoài tuyết lớn, cô mang thai không thể xuống.”
Dứt lời, Lý Tuyết liền xuống xe, đóng cửa lại.
Sau khi Lý Tuyết xuống xe, đầu Lê Hiểu Mạn ngày càng choáng, ánh mắt mê ly, tầm mắt dần mơ hồ.
Một khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, cô thấy có người mở cửa xe.
Cô cố gắng muốn nhìn xem người mở cửa xe là ai, nhưng mí mắt không chống nổi, chưa thấy rõ đã trầm trầm ngủ say.
Dáng vẻ người kia cô hơi quen thuộc, nhưng cảm thấy vô cùng xa lạ, bất luận cô nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi là ai.
Lúc Lê Hiểu Mạn tỉnh lại, đau đớn không thôi.
Mà loại đau đớn này giống như cảm giác sắp sinh.
“Ừm… Đau… Bụng đau quá… Thật là đau…”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, trên trán cũng thấm mồ hôi, môi run rẩy lẩm nhẩm đau, khi cô ngước mắt nhìn chung quanh, trong mắt cô nổi lên khiếp sợ và nghi ngờ.
Cô rõ ràng đang ở trong xe, trên đường đến nghĩa trang An Thái, vào phòng lúc nào?
Hơn nữa căn phòng này nhìn giống như phòng khách sạn.
Tại sao cô lại ở đây?
Là ai mang cô tới đây?
Lê Hiểu Mạn quan sát căn phòng xa lạ, lúc này mới phát hiện không chỉ cô ở trong phòng, hơn nữa còn nằm trên giường.
Cô còn chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hoắc Vân Hy mặt đầy vội vã đi vào.
“Mạn Mạn, thì ra em thật sự ở đây. Em không sao chứ?”
Hoắc Vân Hy đi thẳng tới, ngồi xuống bên người Lê Hiểu Mạn, hai mắt lo lắng nhìn cô.
Hoắc Vân Hy?
Chuyện xảy ra quá đột ngột, quá quỷ dị, Lê Hiểu Mạn hoàn toàn không hiểu nổi là xảy ra chuyện gì, mà bụng cô càng đau nhức, cô căn bản không cách nào tỉnh táo suy tính rốt cuộc là chuyện gì.
Bụng đau nhức khó mà chịu được làm sắc mặt Lê Hiểu Mạn tái nhợt, nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ nhắn chảy mồ hôi như mưa rơi, hai tay siết chặt, móng tay nhọn đâm vào lòng bàn tay.
Đôi môi cô run rẩy, giọng vô lực hỏi: “Hoắc… Hoắc Vân Hy, tôi… tại sao tôi ở đây?”
Hoắc Vân Hy nghi ngờ nhìn cô: “Mạn Mạn, em không biết tại sao em ở đây sao?”
Anh ta vốn ở công ty, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của tiếp tân khách sạn gọi tới, nói cô xảy ra chút chuyện, kêu anh ta tới đón cô, vì chuyện có liên quan đến cô, lúc ấy anh ta không nghĩ gì, lập tức chạy tới.
Anh ta thấy sắc mặt Lê Hiểu Mạn tái nhợt, nhíu chặt mày, người run lẩy bẩy, lo lắng nhìn cô: “Mạn Mạn, em sao thế? Sao sắc mặt kém như vậy?”
Lúc này Lê Hiểu Mạn không có tâm tư và tinh lực đi nghĩ vấn đề khác, môi dưới đã bị cô cắn ra máu, giọng vô lực nói: “Bụng… bụng tôi đau quá… đau quá…”
Nghe cô nói đau bụng, Hoắc Vân Hy đưa tay vén chăn, thấy trên giường có máu, trong lòng anh ta cả kinh, ánh mắt lo lắng nhìn Lê Hiểu Mạn đau đến mồ hôi rơi như mưa, kinh hoảng hỏi: “Mạn Mạn, em… em chảy máu, có phải sắp sinh không?”
Bụng càng ngày càng đau, Lê Hiểu Mạn sắp không chịu nổi, cô đưa tay nắm chặt cánh tay Hoắc Vân Hy: “Tôi… Tôi không biết, còn… còn chưa tới ngày dự tính sinh… Tôi…A… đau quá… A…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...