Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh ta thấy Lê Hiểu Mạn không để ý tới mình, trong lòng lại cảm thấy áy náy và mất mát.
Cơm nước xong, anh ta cũng không lập tức rời đi, mà ngồi ở trong phòng khách chờ đưa Lê Hiểu Mạn trở về.
Vì sợ Lê Chấn Hoa còn đau lòng vì cái chết của Lê Tố Phương, Lê Hiểu Mạn ở lại khuyên nhủ ông một lúc, khuyên ông đừng nên quá bi thương, thấy ông đã nghĩ thông hơn rất nhiều, cô mới yên tâm đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Cậu, thời gian cũng không còn sớm, cháu phải đi rồi, qua mấy ngày nữa cháu sẽ trở lại thăm cậu và anh Văn Bác.”
Cô nói với Lê Chấn Hoa xong, Lê Hiểu Mạn lại nhìn về phía Lê Văn Bác, cô khẽ mỉm cười nói: “Anh Văn Bác, chuyện của cậu nhờ anh vậy.”
“Anh biết rồi, anh sẽ chăm sóc tốt cho ba, em cũng vậy, phải tự chăm sóc tốt cho mình.” Lê Văn Bác liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, hơi cau mày lại, rồi lại nói: “Để anh đưa hai người.”
Hai chữ “Hai người” trong lời nói của anh ta tự nhiên là chỉ Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy.
Sau khi cơm nước xong, Hoắc Vân Hy còn lần chần không chuẩn bị đi về, anh ta không cần hỏi cũng biết Hoắc Vân Hy đang cố ý đợi Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn đứng lên từ trên ghế salon, nhìn về phía Lê Văn Bác: “Anh Văn Bác, anh không cần tiễn em đâu, anh cứ chăm sóc cho cậu là được rồi, em đi đây, lần sau em sẽ trở lại thăm cậu và anh.”
Dứt lời, cô vẫn không để ý tới Hoắc Vân Hy, mà xoay người đi thẳng ra khỏi phòng.
Hoắc Vân Hy thấy vậy, anh ta hơi cau mày, rồi lại mỉm cười nhìn về phía Lê Văn Bác và Lê Chấn Hoa: “Văn Bác, cậu, hai người cứ yên tâm, cháu sẽ đưa Mạn Mạn trở về an toàn, cháu đi đây, cậu bảo trọng thân thể.”
Dứt lời, anh ta lập tức đuổi theo.
Lê Văn Bác vốn định đi ra theo, nhưng vừa mới nhấc chân lên đã thu hồi lại, có Hoắc Vân Hy đưa cô về, anh ta còn đi làm cái gì.
Đôi mắt của anh ta thoáng mất mát, anh ta cau mày nói với Lê Chấn Hoa phải tiếp tục đi làm hồ sơ xin việc rồi trở về phòng của mình.
Bởi vì anh ta đã xin từ chức giám đốc tài chính ở ngự yến lâu, cho nên khoảng thời gian này anh ta vẫn đang đi nộp hồ sơ xin việc.
Sau khi ra khỏi tòa nhà, Lê Hiểu Mạn đi tới ven đường, chuẩn bị đón xe trở về Thủy Lộ Hồ.
Hoắc Vân Hy thì lái xe đi từ từ theo bên cạnh cô, anh ta hạ cửa kính xe xuống, chăm chú nhìn cô vác cái bụng to đi bộ, anh ta nhíu mày lại: “Mạn Mạn, lên xe đi, anh đưa em trở về.”
Lê Hiểu Mạn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, lững thững đi bộ, làm như không nghe thấy lời của Hoắc Vân Hy.
Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn như không nghe thấy lời của anh ta mà tự mình đi về phía trước, anh ta ngừng xe lại, đi vòng qua trước mặt ngăn Lê Hiểu Mạn lại, anh ta nhìn chằm chằm vào cô: “Mạn Mạn, em đừng nóng giận, anh thừa nhận mình rất hèn hạ, thế nhưng cũng không là bởi vì anh yêu em sao? Anh biết lỗi rồi, thật xin lỗi, anh xin lỗi em, em có thể tha thứ cho anh được không?”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn anh ta, thấy Hoắc Vân Hy cúi đầu dáng vẻ đã làm sai chuyện, cô lạnh lùng nói: “Hoắc Vân Hy, rốt cuộc thì phải tới lúc nào anh mới có thể lớn lên? Tại sao anh cứ luôn phải chờ tới khi làm sai thì mới đến cầu xin người khác tha thứ? Anh có biết là bây giờ ở trong mắt tôi anh giống như cái gì không? Anh giống như là một đứa trẻ to đầu vĩnh viễn không bao giờ lớn, anh vĩnh viễn không biết cái gì gọi là sai cả, anh thiếu chủ kiến, không có tinh thần trách nhiệm, chẳng phân biệt được thị phi...”
Bởi vì không yêu, vì vậy bây giờ cô nhìn thế nào cũng thấy Hoắc Vân Hy không vừa mắt, nhìn thế nào cũng thấy anh ta có một đống tật xấu.
Ở chung một chỗ với Long Tư Hạo ưu tú về mọi mặt, bây giờ cô nhìn những người đàn ông khác, không có một ai có thể vào mắt cô được, càng nhìn thì lại càng thấy nhiều tật xấu.
Cô càng nhìn Hoắc Vân Hy, thì lại càng cảm thấy khuyết điểm trên người anh ta nhiều đến nỗi cô đếm không xuể.
Ở trong ấn tượng của Hoắc Vân Hy, Lê Hiểu Mạn rất ít khi quở trách anh ta như vậy, nhưng hôm nay bị cô nói ra một đống khuyết điểm, hắn không giận không tức, ngược lại trong lòng còn sinh ra một phần vui sướng.
Loại cảm giác này giống như là một người chồng vô dụng đang bị vợ mình quở trách vậy.
Hoắc Vân Hy nhìn Lê Hiểu Mạn thật sâu, anh ta khẽ nở nụ cười, dịu dàng nói: “Mạn Mạn, anh còn khuyết điểm gì nữa không, em cứ nói ra hết đi, anh nhất định sẽ thay đổi.”
Lê Hiểu Mạn liếc mắt nhìn anh ta không giận mà ngược lại còn cười, cô không để ý đến anh ta nữa, đang muốn đi qua bên cạnh anh ta, Hoắc Vân Hy đã kéo cô lại.
Bởi vì lực độ của Hoắc Vân Hy hơi lớn, lúc cô bị anh ta kéo xoay người lại, thiếu chút nữa là cô nhào vào trong ngực anh ta, cũng may là cô lịp thời đưa tay ra chống ở trên ngực anh ta.
Sau khi đứng vững lại, cô lập tức thu tay về, nhưng Hoắc Vân Hy lại kéo chặt cô không thả.
Cô đang muốn bảo Hoắc Vân Hy buông tay, đột nhiên, một giọng nói trầm thấp xen lẫn tức giận quen thuộc truyền tới từ sau lưng Hoắc Vân Hy.
“Buông cô ấy ra.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lê Hiểu Mạn hơi ngẩn ra, cô ngước mắt nhìn về phía trước, thấy Long Tư Hạo đang rảo bước đi tới trong bộ âu phục màu xám bạc.
Anh nhíu chặt mày lại, ánh mắt sắc bén mà lạnh lẽo, đặc biệt là khuôn mặt tuấn mỹ đang bị bao phủ bởi một tầng băng sương, âm lệ kinh người.
Cô kinh ngạc nhìn anh, sao anh lại tới đây? Không phải lúc này anh đang ở công ty hay sao? Mà sao anh lại biết cô ở chỗ này?
Long Tư Hạo gần như là bước ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, sau đó anh đẩy tay của Hoắc Vân Hy ra, kéo Lê Hiểu Mạn vào trong ngực anh.
!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...