Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy nheo mắt: “Vốn cho rằng có thể kích thích tôi ông mới không nói chuyện video trong hôn lễ bị đổi đi, ông muốn tôi chịu đã kích nặng nề trước rồi mới xuất hiện khích lệ tôi hạ quyết tâm hợp tác với ông cùng nhau đối phó với Long Tư Hạo.”
Long Quân Triệt hơi nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nhìn anh ta: “Xem ra tôi không nhìn nhầm cậu, cậu có thể đoán đúng tâm tư của tôi, chứng minh cậu không phải loại ngu dốt, chúng ta nhất định là người chung đường.”
Hoắc Vân Hy nhìn ông ta, giọng điệu nghi hoặc: “Ông và Long Tư Hạo rốt cuộc có thù hận gì, vì sao lại đối phó với anh ta?”
Long Quân Triệt trầm xuống, trong mắt đầy phức tạp, ông ta không đáp Hoắc Vân Hy mà đi đến trước người anh ta, đưa tay vỗ vai anh ta sau đó cười thâm sâu: “Chuyện của tôi không cần thăm dò, cậu chỉ cần biết chúng ta có cùng mục đích là được rồi, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ tự mình huấn luyện cho cậu, không đến ba năm cậu có thể chống lại Long Tư Hạo, tôi nhất định có thể huấn luyện cậu còn cường đại hơn cả Long Tư Hạo.”
Dứt lời ông ta nhìn Hoắc Vân Hy đầy thâm sâu sau đó mới xoay người rời khỏi đại sảnh của hội trường.
Hoắc Vân Hy nhìn ông ta rời đi mới xoay người, ánh mắt gắt gao nhìn màn hình nay đã không còn gì, trong mắt quét xuống sự kiên định, đôi môi gơi lên nụ cười như có như không, mang theo mùi vị thị huyết như tu la dưới địa ngục.
Mạn Mạn, chờ anh, anh nhất định lại cướp em trở về.
Long Tư Hạo, tôi nhất định sẽ để cho anh thua thảm hại.
...
Biệt thự ven hồ Thủy Lộ.
Lúc này Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn đã về tới biệt thự.
Lê Hiểu Mạn ngồi một mình trong phòng ngủ, Long Tư Hạo đưa cô về phòng ngủ cũng không nói gì mà trực tiếp đi thư phòng gọi điện thoại cho Lạc Thụy.
“Những hình chụp đó làm sao mà có? Là ai bảo các người tung ra?” Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt như kết băng, khuôn mặt tuấn mỹ âm lệ làm cho người ta sợ hãi, quanh thân đầy hàn khí.
“Tổng giám đốc, thật là oan mà. Chúng tôi chỉ dựa theo anh phân phó tung ra clip Lôi Dương và Hạ Lâm, còn đám hình đó chẳng liên quan gì tới chúng tôi, tổng giám đốc, thật không dám giấu, hôm nay tôi và Tô thiếu ở phòng điều khiển bị người ta tập kích.”
“Các người bị người khác tập kích?” ánh mắt Long Tư Hạo phát lạnh, đôi môi nhếch lên nụ cười âm lãnh: “Tra ra là ai chưa?”
“Vẫn chưa, người kia đeo mặt nạ, hơn nữa cực kì đê tiện, vậy mà lại đánh lén tôi và Tô thiếu, hắn ta ra tay quá nhanh, tôi và Tô thiếu liên thủ đều không phải là đối thủ của hắn, hắn tập kích dẫn chúng tôi rời khỏi phòng điều khiển cho nên, tổng giám đốc, hình đó không liên quan gì tới tôi và Tô thiếu.”
Long Tư Hạo xiết chặt tay, đôi mắt nheo lại: “Ngay cả cậu và Tô Dịch còn đánh không lại người ta cũng chỉ có…”
“Long Quân Triệt.” Lạc Thụy chưa nói xong thì trong đầu chớp lóe tiếp lời, sau đó nhíu mày: “Tổng giấm đốc, nếu chuyện này liên quan với Long Quân Triệt có quan hệ vậy thì khó đối phó rồi, Long Quân Triệt luôn xuất quỷ nhập thần, cho đến giờ chúng ta đều không thể tra ra hành tung của ông ta, còn có, nếu thật sự là ông ta vậy động cơ của ông ta là gì?”
Nói đến đây Lạc Thụy cúi đầu tiếp tục nói: “Tổng giám đốc, Lê tiểu thư sao có thể cùng Hoắc Vân Hy…”
Lạc Thụy còn chưa nói xong thì Long Tư Hạo đã tắt máy.
Anh ta nhìn chăm chằm vào màn hình di động cau mày thở dài một hơi, haiz, xem ra tổng giám đốc đang tức giận rồi, lần này Lê tiểu thư nên giải thích thật tốt cho tổng giám đốc đây.
Trong phòng ngủ xa hoa, Long Tư Hạo ngồi trên giường tròn lớn gắt gao nhíu mày, đôi mắt trong suốt vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ.
Cô không đóng cửa, Long Tư Hạo tắt điện thoại liền vào phòng ngủ, đương nhiên cô liếc mắt là thấy.
“Tư Hạo…” thấy anh vào, cô nhỏ giọng gọi một tiếng sau đó đứng lên.
Long Tư Hạo đi tới trước ngước cô đưa tay kéo cà vạt xuống, gương mặt thâm thúy không nhìn ra vui giận.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh, thấy anh cởi cà vạt lại đang chuẩn bị cởi áo khoác, cô nhăn mày tiến lên cởi khuy áo cho anh.
Cô cúi đầu, đôi mắt vẫn nhíu lại, hơi thở phun lên lồng ngực to lớn của Long Tư Hạo.
Trên đầu là khí tức nóng bỏng của anh, tất cả đều phả hết lên vùng trán và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm giác như đặt vào lò sưởi này khiến cho hô hấp của cô bắt đầu nhiễu loạn, khuôn mặt và vành tay nóng lên.
Hai khuya áo được cởi ra, Lê Hiểu Mạn cởi mất một hồi lâu.
Hiện tại cởi xong, hai tay cô vẫn đặt lên áo anh, anh không nói cô cũng chẳng rằng.
Không khí có chút cứng ngắc, trong phòng ngủ yên tĩnh đến quỷ dị có thể nghe rõ tiếng hít thở của hai người.
Lê Hiểu Mạn thấy anh nhìn những tấm hình ở hội trường về nhà đến giờ vẫn không nói gì, cô có chút gấp gáp buông áo anh ta liền ngước mắt nhìn anh.
“Tư Hạo, có gì muốn hỏi thì anh hỏi đi.”
Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, giữa viền môi phun ra mấy chữ: “Không cần.”
Ngh vậy, Lê Hiểu Mạn nghi ngờ nhìn anh: “Vì sao?”
Long Tư Hạo thâm trầm nhìn cô vẫn chỉ nói ít chữ: “Anh tin em.”
Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, hốc mắt nóng lên sau đó phủ đầy hơi nước.
“Tư Hạo…” nhỏ giọng gọi một tiếng, cô nhào vào lòng anh, hai tay mảnh khảnh gắt gao ôm chặt eo anh, cắn môi áy náy nói: “Xin lỗi...”
Long Tư Hạo thuận thế ôm lấy cô, ánh mắt nhu hòa nhìn cô: “Hiểu Hiểu, không liên quan đến em, hình là bị người ta chỉnh sửa.”
Nghe thế, Lê Hiểu Mạn ngẩn người nhìn anh: “Sao anh biết là sửa? Anh xác định vậy sao?”
Long Tư Hạo nâng cằm cô, đôi mắt gắt gao nhìn cô, đôi môi cong lên: “Anh cứ xác định như thế.”
“Tư Hạo…” Lê Hiểu Mạn rung động, đôi mắt long lanh nhìn anh: “Anh tin em vậy sao vẫn còn tức giận, còn lạnh lùng với em? Em còn tưởng rằng anh hiểu nhầm.”
Đôi mắt Long Tư Hạo đầy ý cười thâm tình nhìn cô, khóe môi nhếch lên sự trêu chọc: “Anh cố ý đấy, cứ muốn em khẩn trương sợ hãi, lo lắng một phen.”
“Anh xấu xa.” Nhìn Long Tư Hạo phúc hắc, Lê Hiểu Mạn cho anh một cái đấm không nặng không nhẹ vào ngực anh.
Long Tư Hạo thuận thế bọc lấy bàn tay cô, nhìn cô áy náy: “Hiểu Hiểu, là anh không bảo vệ em thật tốt mới khiến em … ưm…”
Lê Hiểu Mạn không chờ anh nói xong đã đưa tay che miệng anh, đôi mắt đầy áy náy nhìn anh: “Tư Hạo, không liên quan tới anh, rõ ràng là em sai.”
“Đó cũng không phải là em sai, có một số việc chúng ta khó lòng phòng bị, em còn chưa ăn cơm, anh để phòng bếp làm một ít thức ăn đưa lên được không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh lắc đầu, tay ôm cổ anh, gương mặt ửng đỏ: “Em muốn ăn anh cơ.”
Dứt lời cô liền chủ động hôn anh.
Đôi mắt Long Tư Hạo đầy ý cười sau đó giữ chặt gáy cô để nụ hôn càng sâu hơn, sau đó di động của anh liền vang lên.
Anh không định nghe máy, đang cầm điện thoại định tắt thì nhìn thấy là Tô Dịch gọi, mà Tô Dịch không phải hay gọi cho anh, trừ khi có chuyện cực kì quan trọng.
Anh không nghe máy mà vẫn dịu dàng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh đến công ty một chút, có thể khuya mới về, tối không cần anh biết không?”
Nghe anh nói muốn đến công ty, Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng gật đầu sau đó nhìn anh rời khỏi phòng ngủ.
Mãi đến khi bóng dáng anh biến mất trước mắt cô, cô còn sững người ngây ngốc đứng đó.
Cô nhìn cửa phòng, đôi mày nhăn chặt, trong lòng nghi hoặc, anh thật sự tin cô sao?
Hoặc là dù anh tin nhưng trong lòng không thể nào không để ý.
Nghĩ đến tất cả đều là do Hoắc Vân Hy thiết kế, cô tức giận muốn hung hăng dạy dỗ anh ta một trận nhưng hiện tại cô đang mang thai, cho dù muốn dạy dỗ cũng hữu tâm vô lực.
Cô chưa bao giờ chủ động đi tổn thương ai, nhưng có người cứ thích tổn thương cô, hãm hại thiết kế cô.
Ánh mắt cô lạnh lùng, cô thầm thề cô tuyệt đối sẽ không khinh địch như thế, sẽ buông tha cho người hãm hại mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...