Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hơn nữa có nhiều lần, cô gọi cô ta nhiều lần đều không được, không phải máy bận, không thể tiếp thì cũng là tắt máy.
Cho nên cô không biết tình hình Lâm Mạch Mạch hiện tại, vừa rồi thấy đi cùng Lăng Hàn Dạ là em gái anh ta, Lăng Đại Na, trong lòng cô cũng nghi ngờ sao Lâm Mạch Mạch không tới.
Lăng Hàn Dạ nghe Lê Hiểu Mạn nói, dừng chân, ánh mắt mị hoặc híp lại, trong mắt thoáng qua phức tạp, biểu tình tà mị trên mặt tuấn mỹ trong nháy mắt bị vẻ âm trầm thay thế.
Anh ta câu môi, thanh âm không có hài hước lúc trước, mà xen lẫn bất đắc dĩ: “Đã rất lâu tôi không gặp cô ấy, tôi cũng muốn biết tại sao cô ấy không tới.”
Dứt lời, anh ta đi tới trước, bóng lưng anh tuấn khiến người ta có cảm giác tịch mịch.
Lê Hiểu Mạn hơi cau mày, ánh mắt trong suốt thoáng qua tia nghi ngờ, chẳng lẽ anh ta và Mạch Mạch cãi nhau?
Khoảng thời gian này, cô thật sự hời hợt với Lâm Mạch Mạch rồi.
Trước kia mỗi lần cô không vui, gặp khó khăn, đều là giúp cô.
Nếu như không liên lạc được cô, thì sẽ lo lắng cho cô, tự mình đến nhà cô xem thử.
Còn cô thì sao, không liên lạc được người bạn tốt này, cũng không đến nhà cô ta xem thử xảy ra chuyện gì.
Bây giờ nghĩ lại, cô thật sự cảm thấy rất thẹn với cô ta.
Thấy Lê Hiểu Mạn lại ngẩn người, Long Tư Hạo nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, đang nghĩ gì? Hôn lễ đã bắt đầu.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu lên, thấy Hạ Lâm mặc áo cưới trắng khoác tay Hạ Thanh Vinh, mặt mỉm cười, đi trên thảm đỏ thật dài bước từng bước đến chú rể Hoắc Vân Hy đứng cuối thảm đỏ.
Vừa thấy Hoắc Vân Hy, trong lòng Lê Hiểu Mạn liền phát hận, cô nắm hai tay lại, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Long Tư Hạo thu biến hóa nho nhỏ của cô vào mắt, ánh mắt sâu thẳm của anh thoáng qua tia tàn ác, môi mỏng lãnh mị nhếch lên, hôn lễ hôm nay nhất định sẽ khiến Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm cả đời khó quên.
Che giấu tia tàn ác trong mắt, anh kéo Lê Hiểu Mạn ngồi xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, cong môi cười, giọng mang theo thâm ý nói: “Hiểu Hiểu, lát nữa có kịch hay để xem, đến lúc đó đừng chớp mắt.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngước mắt, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh: “Kịch hay gì?”
Long Tư Hạo cong khóe môi, híp mắt: “Lát nữa em biết.”
Thấy anh cười cao thâm khó lường, Lê Hiểu Mạn nhìn anh hồi lâu, mới quay đầu nhìn về trước.
Lúc này Hạ Lâm đã đi tới trước bục hôn lễ, đứng bên cạnh Hoắc Vân Hy, Hạ Thanh Vinh giao tay cô ta cho Hoắc Vân Hy, liền lui ra.
Liếc nhìn Hạ Thanh Vinh ngồi xuống hàng ghế phía trước, cô nhíu chặt mày, ban đầu cô và Hoắc Vân Hy kết hôn, người ba ông không lấy thân phận ba tới dẫn cô đi thảm đỏ, sau đó chính tay giao cô cho người đàn ông cô sắp phải gả, điều này đối với cô mà nói, luôn là một vết sẹo trong lòng.
Rõ ràng đã từng là ba thân nhất yêu thương nhất của cô, nhưng đột nhiên biến thành ba người khác.
Rõ ràng là hai phụ nữ thân nhất, lại trở thành người xa lạ gặp mặt không nhận nhau.
Nếu như ông không phản bội mẹ cô, Lê Tố Phương, nếu như không có Hạ Lâm và mẹ cô ta, Lưu Như Hoa tham gia vào gia đình bọn họ, có lẽ bây giờ, bọn họ vẫn là gia đình hạnh phúc.
Cô có mẹ và ba thương yêu cô.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lê Hiểu Mạn đau buồn không dứt, hốc mắt ươn ướt.
Long Tư Hạo ngồi bên cạnh thấy mắt cô ươn ướt, anh nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm thoáng qua tia áy náy.
Anh chỉ muốn dẫn cô đến xem kịch hay, lại quên mất Hạ Thanh Vinh sẽ ảnh hưởng cô.
Bàn tay anh nắm chặt tay nhỏ bé của cô, cùng cô năm ngón tay giao nhau, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, thanh âm trầm thấp thanh nhuận: “Hiểu Hiểu, cho dù cả thế giới phản bội em, đều rời xa em, anh cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.”
Lê Hiểu Mạn nắm tay Long Tư Hạo, trái tim giống như có dòng nước ấm tràn vào, cảm nhận được ấm áp vô hạn.
Cô chăm chú nhìn anh, khẽ gật đầu: “Tư Hạo, em biết, em tin anh sẽ không rời xa em.”
Mắt cô chứa đầy nụ cười, không vì Hạ Thanh Vinh mà bi thương nữa, ngước mắt nhìn trên đài hôn lễ.
Người chủ trì hôn lễ đang đọc diễn văn, không phải thuyết từ hoan nghênh các vị thân bằng bạn tốt tới tham gia hôn lễ.
Tầm mắt tất cả tân khách đều rơi vào trên người Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm.
Hai người sóng vai đúng, biểu tình trên mặt chênh lệch ngàn dặm.
Hạ Lâm mặt đầy tươi cười, còn mặt Hoắc Vân Hy căng thẳng, ánh mắt lạnh như băng, môi mỏng mím chặt, khóe mắt chân mày không nhìn ra vui mừng mà thân là chú rể nên có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...