Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Long Tư Hạo nở nụ cười, ánh mắt thâm trầm làm cho người ta nhìn không thấu, âm thanh cực kì êm tai: “Có phải hay không cô sẽ nhanh chóng biết thôi, tôi đã thay cô giải quyết chuyện mang thai giả, như vậy càng làm cho Hoắc Vân Hy thêm cảm kích, kế tiếp cô chỉ cần dung phương thức thấu hiểu để đả động cậu ta, cụ thể làm sao thì tôi không cần tôi dạy cô chứ?”
“Đương nhiên... đương nhiên là không cần, tôi... biết nên làm thế nào.” Hạ Lâm nhìn anh, trong nháy mắt cảm thấy hoảng hồn.
Nếu không phải anh quá thông minh, sâu không lường được lại như thiên thần xa không với tới thì cô ta thật không khống chế được cùng với trước khi coi trọng Hoắc Vân Hy, cô ta nhất định sẽ yêu anh.
Anh quá ưu tú, trên người có đủ mị lực khiến toàn bộ đàn bà trên thế giới này mê luyến, ái mộ anh, sẽ có suy nghĩ không an phận, nhưng Hạ Lâm cô ta cũng tự hiểu mình, biết không khống chế được anh nên không đi mạo hiểm.
Trong lòng cô ta rất sợ anh, bởi vì anh quá ngu hiểm, ở bên người anh, cô ta sẽ lo lắng lúc nào mình cũng có thể mất mạng.
Từ khi anh giúp cô ta đến gần được Hoắc Vân Hy, cô ta phát hiện ra anh quá cao thâm khó lường làm cho người ta đoán không ra.
Anh thông minh cơ trí có thể nhìn thấu suy nghĩ người khác.
Đàn ông như vậy có thể hấp dẫn được ánh mắt của đàn bà khắp thiên hạ nhưng khí lạnh chớ lại gần lại làm cho người ta không dám tiếp cận.
Đàn bà có thể xứng đôi với anh nhất định phải là người cường đại, cao quý như anh, cô ta cảm thấy căn bản Lê Hiểu Mạn không xứng.
Sau đó cô ta nhìn anh nghi hoặc hỏi: “Long tổng, tôi rất muốn biết rốt cuộc anh có cảm tình gì với Lê Hiểu Mạn, đàn ông ưu tú như anh hẳn phải có người phụ nữ càng ưu tú mới xứng với anh.”
Thấy Hạ Lâm hạ thấp Lê Hiểu Mạn, đôi mắt Long Tư Hạo lạnh lẽo, bàn tay như con rắn nước bóp chặt cổ cô ta, đôi mắt lạnh thấu xương nhìn cô ta chằm chằm, khóe môi nở nụ cười thị huyết: “Lần sau để tôi nghe thấy cô có nửa câu hạ thấp Hiểu Hiểu, tôi nhất định để cô lâm vào vạn kiếp bất phục.”
Hạ Lâm đột nhiên bị bóp cổ kinh ngạc trừng mắt, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn anh: “Tôi... không không... hạ thấp... không có ý hạ thấp chịu.. anh... anh hiểu nhầm rồi.”
Tô Dịch ở bên cạnh thấy Hạ Lâm chỉ nói một chút để hạ tháp Hạ LâMạn Mạn mà thôi mà Long Tư Hạo đã nổi lên sát ý với cô ta rồi, anh ta nhíu mày, đôi mắt ở đằng sau mắt kính làm cho người ta nhìn không thấu.
Long Tư Hạo thấy cô ta nhíu mày, sắc mặt đỏ lên, anh hung ác trừng cô ta rồi mới buông lỏng cho cô ta.
“Khụ…… Khụ……” Một lần nữa có thể hô hấp, Hạ Lâm vuốt cổ mình, ho khan, hít thở và lần mới ngước mắt nhìn anh.
Thấy gương mặt anh đáng sợ, cô ta giật mình sợ hãi, không dám nhìn thẳng anh mới cúi đầu: “Tôi... tôi chỉ không rõ vì sao... anh lại muốn giúp tôi?”
Long Tư Hạo híp mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô không cần biết lý do tôi giúp cô, cô chỉ cần làm tốt chuyện cô nên làm là được rồi.”
……
Long Tư Hạo rời khỏi bệnh viện thì đã qua 12h.
Trở về biệt thự trên hồ Thủy Lộ, Lạc Thụy đang lái xe thầm nghĩ gì đó quay đầu nhìn Long Tư Hạo: Tổng giám đốc, có chuyện này tôi cần báo cáo với anh một chút, hôm nay tôi đưa Lê tiểu thư về phát hiện cô ấy hình như không vui, có tâm sự rất nặng.”
Nghe vậy Long Tư Hạo nhíu mày nghĩ tới chuyện ở nghĩa trang An Khang Lê Hiểu Mạn xoay người rời đi.
Trái tim anh co thắt, đôi mắt hiện lên sự cô đơn.
Mà Tô Dịch ngồi bên cạnh anh thu hết sự cô đơn của anh vào mắt, anh ta chau mày duỗi tay đẩy mắt kính, ánh mắt thâm thúy nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng đùa giỡn: “Không nghĩ tới Long thiếu mê đảo toàn bộ đàn bà cũng có lúc cô đơn, xem ra vị Lê tiểu thư này thật không tầm thường, vì cô ta mà anh tốn không ít âm tư nhưng nếu hôm nay cô ta vì không hiểu anh mà không để ý tới anh thì anh cảm thấy cô ta đáng giá để anh như vậy sao?”
Tô Dịch rất ít khi nói chuyện, vẫn là người ít nói, nhưng anh ta nói một câu này cũng khiến Lạc Thụy phải kinh ngạc.
Anh ta nhìn Tô Dịch đeo mắt kính, lịch sự văn nhã, đôi mắt nheo lại: “Ôi chao, sao hôm nay Tô đại thiếu gia mở miệng vàng rồi? Còn nói nhiều chữ như thế, thật không giống với tính cách của anh nha. Đặc biệt là còn nói đùa nữa chứ.”
Tô Dịch nhíu mày không đáp Lạc Thụy mà nhìn Long Tư Hạo như đang chờ anh trả lời.
Ánh mắt Long Tư Hạo đầy thâm thúy, bên trong không hòa tan được thâm tình, anh nhếch môi kiên định nói: “Có đáng giá hay không trong lòng tôi hiểu rõ, trên đời này ngoại trừ cô ấy thì không có người đàn bà nào đáng giá để tôi toàn tâm toàn ý đi trả giá.”
Tô Dịch nghe vậy nhíu mày chặt hơn, đôi mắt sau cặp mắt kính nheo lại, ánh mắt càng thâm thúy làm cho người ta đoán không ra.
……
Biệt thự trên hồ Thủy Lộ.
Căn phòng ngủ xa hoa rộng lớn, Lê Hiểu Mạn tắm rửa xong thì nằm xuống giường, lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Ban ngày ở nghĩa trang An Khang vẫn hiện ra trước mắt cô làm thế nào cũng không lái đi được.
Đạc biệt là lúc Hoắc Vân Hy cầm súng chỉ vào Long Tư Hạo, cùng với Long Tư Hạo cầm súng chống lại Hoắc Vân Hy, đến giờ vẫn còn làm cho cô sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...