Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đối với sự xuất hiện của Lê Hiểu Mạn xuất hiện, Long Tư Hạo cũng có chút kinh ngạc, hàng chân mày anh tuấn cau lại, ánh mắt dịu dàng chất chứa tình cảm nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, không cần lo lắng, cậu ta không thể làm anh bị thương được.”
Chống lại ánh mắt của anh, hàng chân mày thanh tú của Lê Hiểu Mạn nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch như trước, đáy mắt trong suốt tràn đầy sự lo lắng: “Tư Hạo, sao em có thể không lo lắng cho anh? Trong tay anh ta chính là súng.”
Dứt lời, đôi mắt trong veo như nước của cô nheo lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hy: “Hoắc Vân Hy, anh muốn làm gì? Tư... Tư Hạo anh ấy là anh trai anh, nếu như anh dám làm anh ấy bị thương, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.”
Vừa rồi Hoắc Nghiệp Hồng nói những lời kia làm cô bi thương không thôi, sau khi rời đi cô liền đến tìm Long Tư Hạo, vừa đúng lúc nhìn thấy Hoắc Vân Hy dùng súng chỉa vào anh, giây phút đó, cô sợ đến nổi tim sắp nhảy ra ngoài.
Nếu như Long Tư Hạo có chuyện gì, cô không biết thế giới của mình sẽ trở thành thế nào, không biết cô còn có thể sống hay không.
Cô siết chặt hai tay, nếu như Hoắc Vân Hy dám nổ súng với Long Tư Hạo, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta, càng không bỏ qua cho anh ta.
Hoắc Vân Hy nheo đôi mắt lãnh mị, ánh mắt sắc bén nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Long Tư Hạo, cong môi cười lạnh: “Ha ha... Anh trai à? Mạn Mạn, em hỏi anh ta xem, anh ta có từng xem anh là em trai không? Nếu như có, anh ta cũng sẽ không cướp mất em từ bên cạnh anh, em không muốn anh ta chết, anh lại càng muốn giết anh ta.”
Dứt lời, anh ta siết chặt khẩu súng lục màu đen trong tay.
Lê Hiểu Mạn thấy ngón trỏ anh ta chuẩn bị bóp cò, cô sợ đến nỗi thét to: “Hoắc Vân Hy, đừng mà.”
Cô thét lên, ra sức chạy về phía Long Tư Hạo.
Nhưng cô còn chưa đến gần Long Tư Hạo, đã nhìn thấy anh đột nhiên nghiêng người vọt đến trước mặt Hoắc Vân Hy, thân thủ nhanh nhẹn đoạt lấy súng trong tay anh ta, cô còn không thấy rõ là chuyện gì đang xảy ra, súng trong tay anh đã đặt ngay mi tâm Hoắc Vân Hy.
Cô hơi kinh hãi, đôi mắt trong veo như nước kinh ngạc liếc nhìn súng trong tay Long Tư Hạo: “Tư Hạo...”
Hoắc Vân Hy nhìn thấy Long Tư Hạo cướp súng trong tay anh ta dễ như trở bàn tay, phẫn hận siết chặt tay trái, ánh mắt sắc bén nhìn khuôn mặt âm u của Long Tư Hạo, cong môi cười lạnh: “Ha ha... Long Tư Hạo, anh có gan thì cứ nổ súng.”
Giờ phút này anh ta hận năng lực bản thân không bằng Long Tư Hạo, hận mình không mạnh mẽ như anh.
Anh ta không phục, không phục khi cứ bị anh đánh bại một cách dễ bàn tay như thế.
Ở trước mặt anh, anh ta nhỏ bé như một con dế, chỉ cần anh động tay, có thể dễ dàng bóp chết anh ta.
Đột nhiên anh ta nghĩ đến lời Long Quân Triệt nói, nếu như muốn phải có đầy đủ năng lực để đối đầu với Long Tư Hạo, nhất định phải khiến bản thân mạnh mẽ hơn, mà chỉ có hợp tác với Long Quân Triệt, mới có thể có cơ hội thay đổi, sở hữu năng lực chống lại Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh thấu xương hung ác nhìn anh ta, môi mỏng khẽ cong, nở nụ cười nhạt mang theo sự khát máu: “Muốn giết tôi cậu chưa đủ tư cách, mà tôi muốn giết chết cậu lại dễ như trở bàn tay.”
Lê Hiểu Mạn đứng sau lưng anh, nhìn thấy súng trong tay anh đặt tại mi tâm Hoắc Vân Hy, lòng cô có chút lo sợ, lỡ như anh thực sự nổ súng giết chết Hoắc Vân Hy, vậy anh nhất định sẽ phải gánh chịu tránh nhiệm trước pháp luật, đây là chuyện cô không mong muốn xảy ra nhất.
Hàng chân mày thanh tú của cô nhíu chặt, vừa rồi lúc Hoắc Nghiệp Hồng nói hai anh em bọn họ chém giết lẫn nhau cô còn chưa tin, nhưng mà hiện tại, không phải Hoắc Vân Hy muốn giết Long Tư Hạo, thì chính là Long Tư Hạo muốn giết Hoắc Vân Hy, lẽ nào hai anh em họ thực sự không thể hòa thuận như những người anh em bình thường khác sao?
Đôi mắt trong veo như nước của cô nhìn chằm chằm Long Tư Hạo, vẻ mặt nghiêm túc: “Tư Hạo, đừng nổ súng.”
Súng trong tay Long Tư Hạo vẫn đặt ở mi tâm Hoắc Vân Hy như trước, ánh mắt thâm trầm nhìn Lê Hiểu Mạn, hàng chân mày thanh tú nhíu lại: “Hiểu Hiểu, em cảm thấy anh sẽ giết cậu ta sao?”
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Vân Hy nhìn chằm chằm Long Tư Hạo đang dùng súng chỉa vào đầu mình, lạnh lùng cong khóe môi: “Ha ha..., Long Tư Hạo, thực lực anh có mạnh hơn tôi thì thế nào? Mạn Mạn vẫn đứng về phía tôi, mà anh cũng căn bản không dám nổ súng, nhiều nhất chỉ dọa tôi mà thôi, nhưng Hoắc Vân Hy tôi cũng tuyệt không phải người dễ bị dọa như vậy, hôm nay tôi sẽ nói rõ với anh, trừ khi tôi chết, bằng không, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ Mạn Mạn.”
Lê Hiểu Mạn bởi vì lời nói của Hoắc Vân Hy, hàng chân mày thanh tú khẽ nhíu lại, lập tức nhìn về phía anh ta với ánh mắt trong trẻo lạnh lùng: “Hoắc Vân Hy, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, giữa chúng ta đã kết thúc, tôi và anh tuyệt đối không thể nào, xin anh từ bỏ ý nghĩ này đi.”
Dứt lời, cô đưa mắt nhìn về phía Long Tư Hạo, môi hồng khẽ mấp máy: “Tư Hạo, chúng ta đi thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...