Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt anh lãnh đạm sắc bén, Lê Hiểu Mạn bị anh nhìn chằm chằm như vậy, không biết tại sao có chút không được tự nhiên, nhưng cô vẫn đứng thẳng người, nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của anh: “Xin lỗi, tôi đối với anh, trừ biết anh là anh trai của Hoắc Vân Hy ra, không có bất kỳ ấn tượng nào, còn nữa, tôi sẽ ly dị với Hoắc Vân Hy, anh không cần thiết vì là anh trai của anh ta mà xin lỗi đòi tiền tôi, cho nên, tiền váy, tôi nhất định phải trả cho anh.”
Cô vừa dứt lời, điện thoại Long Tư Hạo bỗng vang lên, nhưng anh không nhận, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn cô: “Em muốn ly dị với Hoặc Vân Hy?”
Thanh âm anh vẫn trầm thấp thanh nhuận như cũ, nghe không ra vui giận, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia tình cảm không rõ.
Lê Hiểu Mạn không biết tại sao anh phải hỏi chuyện cô và Hoắc Vân Hy ly dị, có lẽ anh chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ nhiều, cô nhíu mày liếc nhìn anh nói: “Ừ…”
Long Tư Hạo nghe cô trả lời xong liền tiếp điện thoại.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn híp đôi mắt xinh đẹp, vô hình cảm thấy hơi kỳ lạ.
Long Tư Hạo tiếp điện xong, đôi mắt thâm thúy lại híp, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô: “Tôi có một cuộc họp, đưa em về trước.”
Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu, nở nụ cười hời hợt: “Không cần, tôi sẽ tự về.”
Long Tư Hạo thấy cô kiên quyết, ánh mắt càng phát ra ám trầm khiến người ta nghĩ không ra.
Bầu không khí trong phòng lập tức cứng đờ quỷ dị, có thể nghe rõ hô hấp của nhau.
Lê Hiểu Mạn không chịu nổi bầu không khí quỷ dị này, nhíu mày nhìn Long Tư Hạo không chút háo hức, lễ phép nói: “Cảm ơn anh lần nữa, tôi đi về trước.”
Dứt lời, cô xoay người, cũng không quay đầu lại.
Đến khi bóng lưng mảnh khảnh biến mất khỏi phòng, Long Tư Hạo vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt thâm trầm nhìn về hướng cô rời đi, đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo cứng rắn.
Rời khách sạn, Lê Hiểu Mạn trực tiếp đón xe về biệt thự Thúy Viên.
Sau đó đến thư phòng gõ hai tờ đơn ly dị, khóe miệng kéo ra nụ cười khổ sở, ký tên mình vào.
Hôn nhân của cô và Hoắc Vân Hy đã hoàn toàn tan vỡ, không cần thiết tiếp tục kéo dài nữa.
Cầm đơn ly dị, cô ngồi trên sofa ở phòng khách chờ Hoắc Vân Hy, chẳng qua đến lúc trời tối cũng không thấy Hoắc Vân Hy trở lại.
Ngay khi cô co rúc trên sofa mơ mơ màng màng ngủ, một thanh âm lạnh như băng xen lẫn châm chọc truyền vào tai cô: “Em đang đợi tôi?”
Nghe tiếng, lông mi dài nhọn của Lê Hiểu Mạn khẽ run, từ từ mở mắt ra, ánh mắt mê ly nhìn người đàn ông đang lạnh lùng nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp vừa tỉnh ngủ hơi đỏ, hơn nữa dáng vẻ mông lung kia, mang theo cám dỗ trí mạng, làm mắt người ta lom lom.
Hoắc Vân Hy nhìn cô lúc này, cục xương ở cổ họng chuyển động lên xuống, ánh mắt lạnh như băng chợt nóng bỏng mấy phần, mang theo tia mê luyến đánh giá cô.
Ngũ quan trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, mắt trái xoan tiêu chuẩn, lông mày nhỏ, hai mắt ánh nước như một khe suối, con ngươi đen như thạch, mũi xinh xắn, đôi môi béo mập mê người, là một đại mỹ nhân khí chất thanh nhã hiếm có.
Vóc người nhỏ bé lanh lợi, váy áo dài màu trắng, lộ ra đường cong hình chữ S mê người của cô, giống như một đóa hoa bách hợp khí chất thanh nhã, tinh khiết, không nhiễm bụi trần, lại giống đóa hoa hồng trắng kiêu ngạo, cao quý, đẹp lạnh lùng, mang theo gai nhọn, mơ hồ lộ ra tia trong trẻo lạnh lùng và bất khuất kiêu ngạo không gãy.
Lê Hiểu Mạn cũng không nhận ra ánh mắt Hoắc Vân Hy rơi trên người cô mang theo tia nóng bỏng và mê luyến, cô đứng lên, đưa đơn ly dị mình đã ký xong cho anh ta, mặt không biểu cảm nói: “Hoắc Vân Hy, đây là đơn ly dị tôi in, tôi không cần một phân tiền nào của Hoắc gia các anh, anh xem có vấn đề gì khác hay không, nếu như không có, ngày mai chúng ta đi tìm luật sư xử lý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...