Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh tự chọn những đồ từ lớn như cũi trẻ em, nhỏ như tất sơ sinh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, chăm chú, cực giống một người cha tiêu chuẩn.
Bé con chưa sinh ra nên không biết là trai hay gai, lúc anh mua quần áo cũng chọn mấy màu sắc.
Anh mua cái gì cũng hỏi ý kiến Lê Hiểu Mạn. Mà mặt Lê Hiểu Mạn đã đỏ ửng, mặc anh thấy thích cái gì thì tự quyết định. Cô tin tưởng vào mắt nhìn của anh.
Khi thấy dáng vẻ chuyên tâm của anh, khuôn mặt Lê Hiểu Mạn đầy ý cười, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô lại có chút mong đợi cô có thể nhanh chóng mang thai, để sinh một bé con cho anh.
Cô tin tưởng, anh sẽ là một người ba tốt.
Ánh mắt khi cô nhìn anh càng tình cảm ơn.
Sau khi chọn xong đồ, Long Tư Hạo để lại địa chỉ để siêu thị giao hàng tới.
Sau đó, hai người đi đến khu bán nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi mua xong rau củ quả, lúc Lê Hiểu Mạn đang chọn thịt, nhìn thấy móng heo trong đầu nghĩ tới hình ảnh nhớp nháp sau khi hầm.
“Ọe... ọe...” Trong dạ dày khó chịu, cô nôn ra.
Long Tư Hạo thấy vậy, ánh mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm, đầy vẻ lo âu, đưa tay vỗ sau lưng cô: “Hiểu Hiểu, sao rồi?”
Lê Hiểu Mạn nôn mửa mấy cái, ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, nhíu mày: “Không sao đâu!”
“Thật không áo?” Long Tư Hạo nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt đầy lo lắng.
Thấy anh lo lắng cho mình, Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Em thật sự không sao, chẳng qua em chỉ không thích khi nhìn thấy đồ mỡ thôi! Không mua móng heo nữa, mua thịt gà!”
“Ọe!”
Vừa nghĩ đến đùi gà nhớp nhúa, cô lại không nhịn được mà nôn mửa.
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo nhíu chặt mày, ánh mắt càng lo lắng liếc nhìn cô: “Không đi mua đồ nữa, đến bệnh viện xem một chút. Em như vậy anh không yên tâm chút nào cả!”
“Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, cau mày một chút: “Yên tâm, em không sao! Anh đi mua ít thịt gà đi!”
Dứt lời, cô đi trước vài bước, xoay người không nhìn những đồ thịt kia.
Long Tư Hạo nhíu mày nhìn cô một lúc rồi mới xoay người đi mua thịt gà.
Hai người mua xong những nguyên liệu cần thiết thì quay trở lại Hồng Hoa uyển.
Vừa đến nơi thì nhân viên trong siêu thị đã mang đồ đến.
Long Tư Hạo đặt mấy đồ này vào căn phòng dành cho bé con.
Lê Hiểu Mạn cầm nguyên liệu nấu ăn vào bếp.
Thịt gà dùng để nấu canh nhưng cô vừa thấy thịt gà cũng cảm thấy muốn ói, lại nhớ tới đùi gà nhớp nháp kia.
Cô lắc lắc đầu, chắc chắn là cô đã xảy ra vấn đề gì, nhìn thịt gà lại nhớ đến đùi gà.
Vì không để Long Tư Hạo lo lắng, cô hơi nhíu mày, đè nén cảm giác muốn ói, rửa sạch thịt gà, cắt nhỏ, hầm...
Lúc Long Tư Hạo tiến vào phòng bếp, Lê Hiểu Mạn đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn xào chút thức ăn.
Anh ôm cô từ đằng sau, môi mỏng lên gò má cô, trầm giọng hỏi: “Đang nấu gì vậy?”
Lê Hiểu Mạn đỏ mặt, nhíu mày nhìn anh: “Chỉ nấu mấy món gia đình thôi. So với tài nấu nướng của anh thì em cũng còn kém xa nhưng không được chê bai đâu!”
Long Tư Hạo buông cô ra, xoay người cô lại, trong ánh mắt đầy ý cười, không nhịn được mà hôn lên cánh môi cô: “Hiểu Hiểu, ăn không ngon còn không cho người ta nhận xét. Hóa ra em lại bá đạo như vậy. Nhưng mà em yên tâm đi, em làm khó ăn như thế nào anh cũng không nói thật đâu, nhỉ?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt nhìn anh: “Nói như vậy, Lần trước là anh lừa em hả?”
Long Tư Hạo hơi nhếch mày, ngón tay nhẹ nhàng nhéo mũi cô, giọng nói trầm thấp, êm tai: “Bảo bối à, lại còn biết bắt bẻ anh. Lần trước em nấu rất ngon. Đây là sự thật, còn hơn trân châu nữa.”
“Bảo bối!” này nghe cảm thấy đầy cưng chiều khiến Lê Hiểu Mạn rung động, trong lòng như thấm mật, ngọt ngào không thôi, hạnh phúc không gì sánh kịp.
Cả khuôn mặt cô đầy ý cười hạnh phúc. Cô không kiềm chế được mà vòng tay lên cổ Long Tư Hạo, ánh mắt trong veo đầy tình cảm nhìn anh: “Tư Hạo, em...”
Cô đang định nói: “Em yêu anh!” Nhưng đột nhiên lại dừng lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, chính bản thân cô cũng có chút không dám tin. Cô vừa xúc động định nói với anh ba chữ kia.
Cô vẫn cho rằng cô chỉ rất thích anh nhưng không nghĩ đến việc có yêu anh hay không. Nhưng xúc động kia cô mới nhật ra không biết từ lúc nào cô đã yêu anh chứ không còn thích hay cảm động nữa.
Bây giờ, cô cực kỳ tin tưởng một câu, yêu một người là việc xảy ra trong chớp mắt. Giống như cô đã thấy yêu anh từ lúc nào không hay vậy.
Long Tư Hạo nhíu mày, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em làm sao? Tại sao không nói hết?”
Hai tay ôm cổ Long Tư Hạo cảm thấy căng thẳng, cô ngượng ngùng nhìn anh, chủ động hôn anh.
Thấy cô chủ động, ý cười trong mắt Long Tư Hạo càng rõ ràng, ôm cô chặt khiến cho nụ hôn càng sâu hơn.
Hai người hôn sâu lại kịch liệt, tình cảm nồng nàn thể hiện qua nụ hôn này.
Bởi vì hai người hôn quá lâu cho đến khi tiếng sôi ‘ùng ục’ cũng không nghe thấy.
Khi hai người kết thúc nụ hôn này thì cháo gà đã trào ra ngoài.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, vội vàng tắt lửa đi.
Vừa rồi vì chìm đắm trong nụ hôn của Long Tư Hạo, cô không có cảm giác gì. Bây giờ khi ngửi thấy mùi cháo, cô lại có cảm giác muốn ói, nhưng không quá kinh khủng.
Không muốn Long Tư Hạo lo lắng, cô cũng không để lộ vẻ gì.
Cảm giác này còn có thể kiềm chế được, chỉ còn hơi buồn nôn mà thôi. Cho nên cô chỉ nghĩ mình không quen mùi cháo gà nên buồn nôn như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...