Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vì Lê Hiểu Mạn nói muốn mua chút nguyên liệu nấu ăn, Long Tư Hạo mới đi cùng cô tới siêu thị lớn gần Hồng Hoa uyển cách đó không xa.

Long Tư Hạo vừa đẹp trai, cao ráo, mặc toàn hàng hiệu cho nên khi anh vừa vào siêu thị đã khiến cả chỗ nào xôn xao hẳn lên.

Cho dù là nhân viên phục vụ hay là khách hàng dù nam hay nữ cũng không nhịn được mà nhìn anh.

Tiếng nghị luận khen ngợi vẻ ngoài của anh không ngừng vang lên.

Mà khi thấy bàn tay anh giữ chặt Lê Hiểu Mạn thì khách hàng nữ trong siêu thị không ngừng hâm mộ và ghen tị.

Lê Hiểu Mạn thấy có không ít người nhìn sang, cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, cố tình làm vẻ mặt không vui: “Lần sau em sẽ không đi siêu thị với anh nữa!”


Nghe vậy, Long Tư Hạo hơi nheo mắt lại, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, mím chặt môi: “Vì sao?”

Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, híp mắt nhìn anh: “Vẻ ngoài anh quá nổi bật. Vốn dĩ, em cũng không đến nỗi nào nhưng khi đi cùng anh thì sắp biến thành vịt con xấu xí rồi!”

“A a...” Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn hiếm khi đùa giỡn với anh. Anh khẽ cười, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô, thì thầm bên tai: “Vậy để lần sau anh mặc lôi thôi một chút, rồi mới ra ngoài!”

Lúc anh hôn Lê Hiểu Mạn đã khiến cho toàn bộ phụ nữ trong siêu thị ghen tị vì sự lãng mạn và cảm thấy tan nát cõi lòng.

Nam thần dịu dàng, đẹp trai như vậy mà lại là hoa đã có chủ rồi!

Cũng có người nhận ra Long Tư Hạo.

Một vị khách nữ nhỏ giọng nói với bạn: “Trông anh ta rất quen. Rất giống tổng giám đốc tập đoàn trang sức TE Long Tư Hạo dùng chiếc nhẫn 12 carat để cầu hôn bạn gái. Chẳng lẽ người phụ nữ bên cạnh anh ta chính là bạn gái thần bí kia sao?”

Cô gái kia nghe vậy, lập tức cầm điện thoại tìm mấy bức ảnh trên tin tức, kích động nói: “Chính là anh ta, đúng là anh ta đó! Oa, người phụ nữ kia thật hạnh phúc. Chiếc nhẫn kim cương 12 carat kia có giá trị như thế nào chứ?”

——

Lê Hiểu Mạn bị Long Tư Hạo hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng. Cô nhíu mày nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Em nghĩ, sau này anh cũng không cần ra ngoài đâu! Anh quá nổi bật!”

Long Tư Hạo hơi nhíu mày, ánh mắt đầy ý cười nhìn cô, hơi nhếch môi, trầm giọng nói: “Hiểu Hiểu, anh nổi bật như vậy chứng tỏ em rất tinh mắt. Dẫn anh ra ngoài cùng cũng khiến em rất có thể diện mà!”

Lê Hiểu Mạn nhíu mày liếc nhìn anh, giống như công nhận, gật đầu một cái: “Đúng là rất có thể diện nhưng mà em cũng sắp biến thành kẻ địch của toàn bộ đàn bà con gái trong siêu thị này rồi!”


Hai người vừa nói vừa cười, bầu không khí cực kỳ hài hòa. Vô tình đã đến khu trẻ em.

Hai người không hẹn mà cùng dừng bước.

Khu siêu thị này có khu vui chơi dành cho trẻ em, người lớn đang dẫn con vào trong đó chơi.

Trên mặt một đứa bé đều nở nụ cười ngây thơ, hồn nhiên khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.

Long Tư Hạo hơi híp mắt lại, nhìn lũ trẻ vui dùa, ánh mắt cũng đầy ý cười. Anh quay mặt nhìn Lê Hiểu Mạn, trầm giọng nói: “Hiểu Hiểu, chúng ta cũng nhanh chóng có con thôi? Nhỉ?”

Liếc nhìn mấy đứa bé kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Hiểu mang đầy ý cười, nghe thấy Long Tư Hạo nói vậy, cô đỏ mặt, thấp giọng nói: “Chuyện con cái chỉ có thể tùy duyên thôi. Không phải anh nói có là có được!”

Long Tư Hạo nhíu mày, ánh mắt thâm tình nhìn cô. Qua lời nói này, anh xác định được một vài chuyện, anh siết chặt eo nhỏ của cô: “Hiểu Hiểu, em ngầm thừa nhận sẽ sinh con cho anh đúng không?”

Khuôn mặt Lê Hiểu Mạn đỏ lên, trừng mắt nhìn anh, giọng nói đầy đùa giỡn: “Bây giờ không phải là chuyện em có đồng ý mang bầu hay không mà anh có bản lĩnh để em mang thai hay không.”


Nói xong những lòi này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ hơn. Cô rất ít khi đùa giỡn với Long Tư Hạo, đặc biệt là khi dính dáng đến việc của đứa bé, khiến cô cảm thấy rất xấu hổ.

Long Tư Hạo thấy mặt cô đỏ tới mang tai, anh càng ôm chặt cô hơn, nụ cười đầy thỏa mãn nhìn cô, khàn giọng thì thầm bên tai cô: “Trong vòng nửa năm, anh nhất định sẽ để em mang thai!”

Nhân viên phục vụ trong quầy trẻ em thấy hai người, ánh mắt sáng lên, vội vàng lên tiếp đón, cười chào hỏi: “Tiên sinh, phu nhân! Hai vị đi xem đồ cho bé con sao? Ở chỗ chúng tôi có quần áo, cũi, xe đẩy, bình sữa, mũ, sữa dưỡng thể cho trẻ sơ sinh... Cái gì cũng có!”

Nghe nhân viên giới thiệu, Lê Hiểu Mạn đang định nói bọn họ không muốn mua nhưng Long Tư Hạo đứng bên cạnh cô đã cướp lời trước: “Chúng tôi cần hết nhưng chúng tôi muốn tự chọn!”

Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, nghĩ rằng mình nghe lầm, nheo mắt lại liếc nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta còn chưa có bé con, mua những thứ này làm gì chứ?”

Long Tư Hạo nhíu mày, ánh mắt đầy dịu dàng, thâm tình nhìn cô: “Chuẩn bị sớm trước cũng không sao. Sớm muộn gì cũng có, chuẩn bị trước có còn hơn không!”

Dứt lời, anh ôm lấy Lê Hiểu Mạn tự mình đi chọn mua cũi và quần áo cho bé con tương lai của họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui