Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ông ta phục hồi tinh thần nhìn người đàn ông tuấn mỹ ngồi trên sofa: “Anh nói đùa, tôi cũng không có hứng thú với đàn ông, Hoắc phu nhận lập tức tới ngay, anh chờ một lát.”

Ông ta vừa dứt lời, Lý Tuyết Hà được Đội trưởng Hà dẫn vào.

“Triệt… Em biết anh sẽ tới mà.” Lý Tuyết Hà vừa thấy người đàn ông trên sofa, tức giận trên mặt trong nháy mắt tiêu tán, thanh âm cũng nũng nịu mấy phần.

Cục trưởng Ngô nghe giọng điệu Lý Tuyết Hà, run rẩy, cặp mắt kinh ngạc nhìn Lý Tuyết Hà, lại nhìn người đàn ông ngồi trên sofa, suy đoán quan hệ của hai người.

Người đàn ông trông nhỏ hơn Lý Tuyết Hà rất nhiều, dáng vẻ bà nhìn người đàn ông kia giống như đang nhìn người tình của mình, thanh phố K ai cũng biết chồng bà đã chết, chẳng lẽ bà không chịu được tịch mịch, bao nuôi tiểu bạch kiểm?

Thế nhưng người đàn ông này nhìn thế nào cũng không giống người bị bao nuôi.

Người đàn ông ngồi trên sofa thấy Cục trưởng Ngô hình như đang suy nghĩ gì, ông đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn ông ta, nhếch khóe môi, nụ cười ớn lạnh: “Cục trưởng Ngô, có một số việc không cần nghĩ quá nhiều, để tránh mang đến phiền toái cho mình, thậm chí là bỏ mạng.”


Cục trưởng Ngô vì lời của ông mà trong lòng chợt cả kinh, phục hồi tinh thần, vừa vặn đối mắt với ánh mắt hàn băng dọa người sâu không thấy đáy của người đàn ông.

Lòng Cục trưởng Ngô run lên, sắc mặt trắng bệch, chẳng biết tại sao, thấy ánh mắt ông, trong lòng có chút sợ hãi.

Biết ông nhất định là nhân vật không đơn giản, ông ta gật đầu liên tục: “Đúng đúng! Có một số việc không cần… không cần nghĩ quá nhiều, tôi… tôi cũng không… không nghĩ, anh… anh đi thong thả.”

“Tham sống sợ chết!” Ánh mắt Lý Tuyết Hà khinh thường nhìn Cục trưởng Ngô, đi tới trước mặt người đàn ông bà gọi là “Triệt”, thân mật khoác cánh tay ông, quyến rũ cười: “Triệt, chúng ta đi.”

Người đàn ông thu hồi ánh mắt u ám hàn băng, nhìn Lý Tuyết Hà, nho nhã cười, cùng bà đi ra ngoài.

Cục trưởng Ngô đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, dạo này thế nào, nhân vật bối cảnh lớn mạnh lần lượt đến tìm ông ta…

Ông ta mệt mỏi nhìn Đội trưởng Hà, nói: “Mau đi thẩm vấn người đến tự thú kia, chắc chắn cậu ta là hung thủ liền kết án.”

“Yes!” Đội trưởng Hà lên tiếng đáp, xoay người rời đi.

Cục trưởng Ngô xoa xoa đầu phát đau, xem ra ông ta không thể ngồi vị trí Cục trưởng này lâu.

Bên ngoài đồn cảnh sát.

Lý Tuyết Hà kéo người đàn ông được bà gọi là “Triệt” vào xe rời đi, Long Tư Hạo liền chạy tới.

Lạc Thụy tới đồn cảnh sát trước thấy vậy, ghi nhớ bảng số xe, đi tới bên xe Long Tư Hạo, gõ cửa kính, đợi Long Tư Hạo hạ cửa kính xe, anh ta vẻ mặt ngưng trọng nhìn anh nói: “Tổng giám đốc, anh tới trễ một bước, Lý Tuyết Hà đã được thả ra, cùng một người đàn ông lên xe rời đi.”


Ánh mắt Long Tư Hạo âm trầm u ám, trầm giọng nói: “Tôi không phải người mù.”

Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo: “Vậy Tổng giám đốc muốn làm gì tiếp? Tôi đã ghi nhớ bảng số xe người đàn ông kia.”

Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt chìm lãnh, mím chặt môi mỏng không lên tiếng, chợt khởi động xe.

“Tổng…” Lạc Thụy thấy vậy, đang muốn lên tiếng, xe Long Tư Hạo đã chạy cách anh ta mấy thước.

Anh ta nhướng mày, sau đó cũng xoay người ngồi vào xe Maybach màu bạc của anh ta.

Người đàn ông dẫn Lý Tuyết Hà đi lái xe cũng không nhanh, ông híp mắt, sắc bén liếc nhìn kính chiếu hậu, môi mỏng nhếch lên độ cong âm lãnh: “Bọn họ đuổi theo.”

Lý Tuyết Hà ngồi bên cạnh ông quay đầu nhìn sau lưng, không hiểu hỏi: “Triệt, ai đuổi theo?”

“Long Tư Hạo…” Người đàn ông tuấn mỹ nở nụ cười rùng mình, ánh mắt âm trầm, khiến người ta không cách nào nhìn thấu ưu tư của ông.

Lý Tuyết Hà nghe được ba chữ “Long Tư Hạo”, sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Triệt, không thể để Long Tư Hạo nhìn thấy em và anh chung một chỗ.”


Người đàn ông thu hồi nụ cười, đưa tay nắm tay Lý Tuyết Hà, ánh mắt u ám nhìn cô, sau đó đột nhiên quay đầu, đạp thắng xe, dùng xe ngang giữa đường.

Long Tư Hạo không nghĩ tới người trước mặt đột nhiên dừng xe, ánh mắt anh rét lạnh, cũng ngừng xe.

Sau đó, Lạc Thụy đuổi theo thấy Long Tư Hạo, anh ta không hiểu nhưng cũng dừng xe.

Lý Tuyết Hà ngồi trong xe không hiểu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Triệt, sao anh dừng xe?”

Người đàn ông thấy Long Tư Hạo không đuổi theo nữa, khẽ nhếch môi, nụ cười rùng mình.

Sau đó đạp cần ga, chậm rãi lái đến cạnh xe Long Tư Hạo, hạ cửa kính xuống, ánh mắt bồ đòa mê người chiết xạ ra ánh sáng lạnh lẽo: “Tại sao theo dõi tôi?”

Long Tư Hạo cũng hạ cửa kính xuống, ánh mắt thâm trầm sắc bén nhìn người đàn ông đối diện, thanh âm chìm lãnh: “Anh là ai?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui