Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vốn lúc ở trong vườn hoa, Hoắc Vân Hy không để ý tới cô bị đau bụng còn đuổi theo Lê Hiểu Mạn, cô đã đầy đố kỵ ghen ghét rồi.

Không nghĩ tới lúc đến đại sảnh lại thấy một màn gia đình hòa thuận kia làm trong lòng cô đố kỵ chồng chất đố kỵ, chẳng quan tâm đến mặt mũi gì nữa, chỉ muốn dạy dỗ Lê Hiểu Mạn trước mặt mọi người.

Hạ Lâm nói chuyện ly hôn của Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy ra ngoài, không chỉ Hoắc Vân Hy xanh mặt mà nghe được lời của cô xong, sắc mặt Hoắc Nghiệp Hoành trầm xuống.

Ông chống quải trượng, vịn vào bà Trương đi tới, nghiêm nghị nhìn Hạ Lâm, lại nhìn về phía Hoắc Vân Hy: “Còn không mau lôi cô ta đi, đừng để cô ta ở đấy mất mặt nữa.”

Dứt lời, ông nhìn bà Trương bên cạnh: “Bà Trương, đỡ Mạn Mạn đi thay bộ trang phục khác, xử lý cả vết thương trên tay Mạn Mạn nữa.”


“Vâng!” Bà Trương tiến tới thấy tay cô chảy máu, đau lòng nói: “Thiếu phu nhân, tôi đỡ cô lên tầng.”

Lê Hiểu Mạn lạnh lùng rút tay khỏi Hoắc Vân Hy, nhìn bà Trương: “Bà Trương hãy gọi cháu là Mạn Mạn, cháu đã ly hôn với Hoắc Vân Hy rồi.”

Hoắc Nghiệp Hoành nhíu mày, nhìn Lê Hiểu Mạn, sắc mặt ôn hòa đi phần nào: “Mạn Mạn, cháu trước lên thay bộ trang phục khác đã.”

Lê Hiểu Mạn nhìn phần váy bị nhuộm đỏ một màu, ngước mắt lên gật đầu với Hoắc Nghiệp Hoành, rồi đi theo bà Trương lên tầng.

Sau khi cô lên, Hoắc Nghiệp Hoành nhìn Hoắc Vân Hy: “Mau bắt cô ta rời đi, Hoắc gia chúng ta không hoan nghênh cô ta.”

Hạ Lâm nghe được lời Hoắc Nghiệp Hoành nói, tức giận nắm chặt tay, đang muốn lên tiếng, Hoắc Vân Hy lại bóp chặt cổ tay cô, kéo mạnh cô ra khỏi đại sảnh.

“Vân Hy... Anh buông... buông...”

Hoắc Vân Hy kéo cô ra tận phía bên ngoài rồi mới bỏ tay cô ra, giận dữ nói: “Hạ Lâm, cô thật quá đáng, lập tức rời khỏi đây cho tôi, nếu không, tôi kêu người vứt cô ra khỏi Hoắc gia, đến lúc đó, người mất mặt chính là Hạ gia.”

Hạ Lâm nước mắt lưng trong nhìn Hoắc Vân Hy, bộ dạng tức giận nổi điên chuyển thanh ủy khuất không thôi: “Vân Hy, anh đừng giận em nữa có được không? Em... em vì quá yêu anh, nên mới mất đi lý trí, em.. Em thừa nhận là em rất ghen tị với chị, nhưng Vân Hy, hai người đã ly hôn, chuyện hai người là không thể nào, anh không thể vì cô ấy mà vứt bỏ mẹ con em! Chúng ta còn có đứa con này mà! Chẳng lẽ anh muốn con anh vừa ra đời liền không có cha sao? Vân Hy, anh từng nói, từ nhỏ anh chưa từng có cha thương yêu, chưa từng cảm nhận tình yêu thương của cha, cho nên tương lai nhất định sẽ là một người cha tốt, vậy mà giờ anh còn muốn vứt bỏ đứa con của mình, anh vậy mà là một người cha tốt sao? Vân Hy, không có cha thương yêu, cảm giác này hẳn anh đã từng trải qua, anh muốn con mình cũng như vậy sao? Ô ô... Vân Hy, đừng đối xử tàn nhẫn với con chúng ta như vậy có được không không? Vân Hy...”

Hạ Lâm khóc ngã ngồi trên mặt đất, đáng thương động lòng người.

Cô một tay vỗ về bụng mình, lại nức nở nói: “Cục cưng, thật xin lỗi! Mẹ không thể có con, vì cha con không muốn con, để tránh sau khi sinh con không được cha thương yêu, mẹ giờ sẽ bỏ con đi thực sự, thật xin lỗi!”


Dứt lời, Hạ Lâm bò dậy, khóc chạy ra ngoài.

Mà lời của Hạ Lâm mới rồi đã động đến phần yếu ớt nhất trong lòng Hoắc Vân Hy, từ nhỏ đến giờ anh luôn khát khao tình thương của cha, anh muốn mình lớn lên sẽ trở thành một người cha tốt, yêu thương con cái của mình, đem tất cả những gì mình chưa từng được hưởng thụ trao cho con của mình.

Mà giờ, anh lại muốn vứt bỏ đứa con của mình.

Thấy Hạ Lâm chạy ra khỏi Hoắc gia, anh do dự, liền đuổi theo.

“Lâm Lâm...”

Nghe thấy giọng Hoắc Vân Hy phía sau, Hạ Lâm được như ý muốn, cười đến quỷ dị, cô rất hiểu Hoắc Vân Hy, cũng biết dùng cách gì để có thể tác động đến anh.

Cô không ngừng lại, mà ngược lại còn chạy nhanh hơn.


Hoắc Vân Hy thấy vậy nhanh chóng đuổi theo, kéo cô lại, ánh mắt áy náy nhìn cô: “Lâm Lâm, anh xin lỗi! Anh sẽ chịu trách nhiệm với con, anh sẽ là người cha tốt.”

Hạ Lâm khóc lóc giãy dụa: “Ô ô.. Anh lừa em, anh không phải muốn tái hôn với chị hay sao? Không phải anh muốn vứt bỏ mẹ con em sao?”

Hoắc Vân Hy nhíu chặt mày, kiên định nói: “Điều anh nói là sự thật, giờ chúng ta quay lại, anh sẽ lập tức tuyên bố chúng ta đính hôn.”

Hạ Lâm nín khóc mỉm cười: “Vân Hy, anh nói thật chứ?”

Hoắc Vân Hy nắm chặt tay, nhắm mắt lại, do dự hồi lâu, mở mắt ra nhìn cô, nhẹ gật đầu: “Ừ!”

“Vân Hy...” Hạ Lâm cười cười nhào vào lòng Hoắc Vân Hy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui